Monday, November 03, 2008

Waste time online...

Tìm vợ online

Tôi nhớ rất rỏ ngày đám cưới của tôi... mọi người đều thắc mắc ai là ông bà mai thì tôi chỉ ngay cái máy tính. Vào cái thế kỷ 20 - 21 này... duyên nợ chẳng những là tiếng sét ái tình khi chàng và nàng tình cờ gặp mặt mà tiếng sét ái tình đó còn lan truyền qua cả những sợ dây điện thoại, thông qua modem len lỏi giữa những bit, bytes thông tin đánh vào 1 trái tim nào đó ở 1 góc nào đó của thế giới mạng.

Chuyện tôi quen bà xã lên mạng cũng là chuyện tình cờ khi mới lên đại học. Lúc đó tuy khoái 1 con nhỏ em kết nghĩa nên lên trên whowhere tìm email của nó... đánh vào cái tên Tiffany Nguyễn chẳng biết may rủi thế nào lại pop lên 1 cô Tiffany Nguyễn nào đó và từ đó tiếng sét ái tình của tui truyền đi hơn 2000 cây số len qua các đường dây điện thoại, chạy qua các mạng lưới Internet và đến tới trái tim nàng.

Vào cái thời 1996 khi Internet còn là thứ xa xí phẩm của cuộc sống... và những chuyện tình online bắt đầu lúc đó mọi thứ đều lạ lùng thú vị. Phần lớn của thì giờ của tôi ngoài giờ học là lên các chat room tìm bạn để làm quen để cho bớt cô đơn khi mới tới sống ở 1 vùng xa lạ. Con người kể ra cũng quái di ở điểm là mình có thể kết bạn với những người chung quanh thì lại không muốn, cứ phải kiếm người xa lạ để tỉ tê... vừa để được nổ, vừa để được sạo. Lúc ban đầu thám hiểm internet, chỉ trong vòng 2 tuần tôi đã có 5, 6 con mồi để theo đuổi. Trong số đó có cả 2 con Mỹ, một đứa 18, 1 đứa 17. Con 18 vừa gởi hình cho tui qua thư bưu điện xong thì tui lập tức xóa xổ nó ra khỏi danh sách bởi vì nó cũng tóc vàng, mắt xanh nhưng nhìn không giống những minh tinh hay những con bé mỹ xinh xắn khác ở trường tôi học. Con 17 thì đở hơn ... nhưng tui biết đụng vào nó thì có thể bị mang tội quyến rủ con gái vị thành niên rất là rắc rối.

Thôi thì ta về ta tắm ao ta... đành thu gọn đối tượng theo dõi lại còn 3 cô. 1 cô thì học ở gần, 2 cô thì ở xa. 2 cô thì học bác sĩ... 1 cô thì học ngành kinh tế. Khi mục tiêu đã xác định thì lại phải chọn đối tượng... nói chung thì kinh nghiệm online hay ngoài đời là phải kiếm ra người nào chân thật, luôn luôn trước sau như 1 và đặc biệt phải biết quan tâm tới đối phương. Tôi giữ liên lạc với cả 3 cô 1 cách đằm thắm nhưng đối với bà xã của tôi thì có vẽ đặc biệt hơn nhiều. Bà xã tôi có cái tên là Hoàng Dung... chắc tại ngày xưa ông già vợ mê phim chưởng cho nên lựa cái tên đó. Tôi đành mở 1 email account mới trên juno là Quách Tỉnh quyết tâm chinh phục trái tim nàng. Bà xã tôi tính tình hơi "ngây ngô" cho nên truyện trò email có vẽ thú vị nhiều hơn 2 cô còn lại. Bà ấy còn hỏi bộ tôi tên Quách Tỉnh thật hả? Còn tôi thì luôn dùng võ công trong "Anh hùng xạ điêu" để chinh phục trái tim của nàng. Tới 1 ngày... bà xã tôi mới hỏi tôi bộ thương bà ấy thật à... vì cuối email nào cho bạn gái tôi cũng viết "Rất T....." Thấy nàng đã mỡ lời "ngây thơ" như vậy thì mình đành gật đầu cái rụp cho dù chưa biết mặt mũi ra sao. Các bác cũng thây phong cách viết của tôi là hay chơi chấm lững để người ta tự nghĩ sao thì nghĩ. Đặc biết lối chấm lững này vô cùng hữu hiệu khi đánh vào những trái tim lãng mạn hay nghĩ vu vơ... Từ đó trở đi tụi tui ngọt ngào hơn tha hồ tặng hoa tặng card điện tử. Thậm chí gọi nhau bằng những gì ngọt ngào, nhột nhạt nhất mà không ai có đủ can đảm mở miệng để tán gái bằng những lời lẽ nịnh đầm nỗ văng miễng tới như vậy.

5 tháng sau khi quen biết trên mạng... tôi quyết định đi gặp nàng để tiến tới 1 bước. Sau khi năn nĩ ỉ ôi, gởi hết cuốn album của tôi cho nàng, thậm chí đồng ý sẻ phải cưới nàng sau khi gặp mặt và quen biết và mãi cho đến trước ngày lên máy bay được 2 hôm thì nàng mới gởi cho tôi 1 tấm hình củ hồi mập nhất của nàng khi đã ăn no bơ sữa xứ Mỹ cho tôi biết mặt. Nhận được hình thì tôi không biết đánh giá sắc đẹp thế nào bèn đưa cho mấy đứa bạn nó nhìn thì đứa lắc đầu còn 1 đứa khác cười hỏi tôi sao nàng nhìn "ngố" quá vậy. Nói gì thì nói đàn ông nói chung ai mà chẳng tham sắc... nhưng tôi lại là đàn ông thì lại càng phải biết giữ chữ "tín", vé đã mua rồi, đã hứa là đi gặp nàng rồi, địa chỉ và hình ảnh tên tuổi của mình nàng đã biết rồi thì làm sao mà nuốt lời được. Tôi nhớ lúc hứa với nàng là sẻ cưới nàng tôi cũng hơi bạo miệng vì tôi nhớ rất rỏ lá số tử vi của tôi nói tôi sẻ lấy vợ cũng xinh xắn, mặt tròn trĩnh... nhìn hình thì mặt nàng quả thật là tròn... nhưng khó lòng mà có thể cho trên 5 điểm như ngày xưa tôi thường dùng từ 1 - 10 để đánh giá phụ nữ.

1 ngày đẹp trời của mùa xuân, tôi đáp 2 chuyến bay gần 2000 cây số đi tìm định mệnh. Vì là lần đầu tiên sau khi tới Mỹ mới đi xa và gia đình nàng thuộc loại khó khăn + nàng còn nhát cho nên tôi phải tự mướn xe hơi để lái từ phi trường tơi trường của nàng để gặp mặt. Nàng cho tôi biết 4:30 nàng phải về nhà, vì về trể sẻ bị má la và kết quả sau khi đáp máy bay, mướn xe hơi và đánh lộn với cái bản đồ, bị lạc 1 hồi tôi tới cổng trường nàng lúc 4:40 và vội vã chạy tới chổ hẹn để chỉ nhìn mặt cho kịp lần... nhưng lúc đó thì chỉ có nàng nhìn thấy tôi trong khi đang lái xe vội vã về nhà cho đúng giờ. Tôi đành buồn bã lái xe 1 mình về khách sạn. Gia đình nàng rất khó cho nên mối quan hệ kiểu online của tụi tui đã làm cho má nàng không thích vì vậy không thể đường đột lại nhà được.

Ngày hôm sau tôi đến trường đúng hẹn... và tôi đã gặp nàng. Mắt tôi thì cận nhìn thấy nàng mặt cái áo của trường đại học của tôi tặng cho nàng tôi thấy lại càng thất vọng... Chẳng là lúc đó ở trên trường cũng có khoảng 2, 3 cô thuộc loại xồn xồn, thây tui bị tóc bạc sớm tưởng tui thuộc loại chú hai... nên tân công tui tới tấp làm cho tui rất ngán những người xồn xồn như vậy. Tôi cận thị lại không đeo kiếng nên chỉ thấy từ xa 1 cô sồn sôn đi lại gần tôi và cười.. kiểu tóc thì quá già... nhìn từ xa nàng như bà già ba mươi mấy - bốn chục. Thôi thì đã lở rồi... là người lịch sự mình không thể chạy bạt mạng ra parking leo lện xe, bỏ chạy ra phi trường rồi tốc lên máy bay thẳng về nhà. tôi đành mạnh dạn hồi hộp đứng chờ định mệnh của tôi từng bước, từng bước tiến gần tới vị trí...

Khi nàng còn cách tôi 4 thước thì tôi tự nhiên cảm thấy nhẹ nhàng... nhất là khi cặp mắt cận của tôi không còn lừa dối tôi nữa vì nàng cũng còn trẻ, rất hợp với tuổi làm bạn gái của tôi (nhỏ hơn tui 4 tuổi)... vì mái tóc của nàng bị chổ nào làm hư cho nên quăn tít như kiểu tóc của những bà 40. Mắt nàng to, mủi cao, tay chân nhỏ nhắn theo đúng tiêu chuẩn chân Tàu, ngực Mỹ... Nàng đã giảm đi 30 pounds 15 ký sau khi chụp tấm hình gởi cho tôi. Và tôi tự biết rằng tôi sẻ không thoát khỏi cùm xích của tình yêu và hôn nhân từ đó.

Có lẻ nàng tôi là người bạn gái tốt bụng nhất từ trước tới giờ mà tôi quen... vì mỗi lần chia tay đi trở về, nàng đều dúi vào túi tôi 1 phong thư đựng 200 - 250 USD để phụ vào tiền vé máy bay mổi lần tôi đi gặp nàng mặc dù lúc đó mổi tháng làm thư ký thêm ở trong trường nàng tôi chỉ có thể nhận được khoảng 200. Đối với tôi thì nàng chỉ là 1 đứa bé vì bị nhốt kín và quản lý chặt chẻ cho nên không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài. 1 đứa bé tốt bụng, ngây thơ, thiếu kinh nghiệm cuộc sống và đày lòng thương người.

Tụi đến nhà nàng gặp gia đình nàng ngày hôm sau... Quả thật là vô cùng khó khăn để thuyệt phục mẹ nàng tôi là người xạ lạ nhưng đàng hoàng tuy ở xa 2000 cây số nhưng rất đáng tin tưởng. Lần đầu gặp mặt rất là lạnh lùng. Thậm chí xin phép cho nàng đi uống nước cũng bị từ chối vì người ta không biết tôi là ai để tin tưởng giao con gái họ cho. Chuyện khó khăn nhất của tôi không phải là cua bà xã tôi... mà phải cua được trái tim bà má vợ để có thể cho 1 người từ thế giới ảo đến với con gái bà ở thế giới thật. 3 tháng sau tôi trở lại thăm gia đình với đầy đủ album hình ảnh gia đình để giới thiệu cho bà. 3 tháng kế tôi ráng vét túi học sinh nghèo mua vé để dẩn ông bà già bay đi 2000 cây số để chứng minh cho má vợ tương lai là tôi nghiêm túc... và cuối cùng khi má vợ tương lai đích thân qua thăm gia đình tối vào cuối năm đó thì nhiệm vụ cực kỳ khó khăn nhất đã hoàn thành.

Sau đó cứ 3 tháng tôi lại đi thăm nàng. Cái thành phố nhỏ bé của nàng trở nên quen thuộc với tôi vì mổi lần tôi qua thăm tôi lại dẫn nàng đi thăm những di tích, cảnh đẹp hay viện bảo tàng của thành phố đó mặc dù nàng sống ở đó vài năm nhưng chưa bao giờ có dịp, hay không có bạn để đi tói những chổ này. Bay đi, bay lại thấm thoát lần thứ 7 chúng tôi gặp nhau chính là ngày lể hỏi và lần thứ 9 gặp nhau thì là đã là lể cưới. Điều tui rút ra được từ kinh nghiệm của mình đó là phải thật thà, thật thà và thật thà. Nếu thiếu thật thà thì những chuyện tình online chỉ là những trò đùa không nghiêm túc và mất thì giờ.

Phần 2: Tìm "Ghệ Nhí" Online

Thấm thoát sau khi đám cưới với bà xã đã hơn 7 năm... cũng chính là 7 năm tôi từ giã thế giới ảo để làm 1 người chồng, người cha có trách nhiệm.

Mấy tháng trước bà xã xin nghĩ phép về nhà bên ngoại chơi 2 tuần, tôi đi chung 1 tuần rồi trở về sớm 1 mình đê tiếp tục đi làm; bà xã và 2 con ở lại bên ngoại thêm 1 tuần lể. 1 tuần lể đột nhiên trở thành ngượi độc thân, thời gian rảnh rồi vô cùng. Không phải rửa chén sau khi ăn, giặt quần áo cuối tuần, cho con đi ngủ, đánh thức chúng dậy, chở đi học... làm 1 người độc thân quả nhiên là vô cùng rảnh rổi.

Rảnh rổi và cô đơn chính là đồng lõa của thói lăng nhăng trăng hoa của đàn ông... tôi buồn buồn bèn lên mạng tìm bạn để khây khỏa nổi nhớ vợ. . Lấy 1 cái nick tây không ra tây, ta không ra ta... tôi nhảy vào YIM tìm vào phòng chat để tìm người chọc ghẹo. Ngoài những câu gào thét, chửi bới, mời gọi trong chat room thật khác xa những gì của 9 - 10 năm trước. 1 cô gái mạnh dạn làm quen với tôi bằng tiếng anh
"how r u?"
và tiếp theo là
"how old?"

Tuy hơi sốc về lối hỏi tuổi trực tiếp kiểu này, tôi vẫn trả lời và bắt chuyện... giới thiệu mình là người gốc phi châu 26 tuổi đang học cao học ở Mỹ. Cô bé đó tiếng anh chat cũng khá hỏi tôi biết gì về VN... tôi nói với cô ta tôi quen rất nhiều bạn VN và từng theo bạn về VN chơi nên biết rành về VN lắm...

Sau 1 đồng hồ chọc ghẹo cô sinh viên năm hai ở Đại học An Giang này tôi mới nói với cô ta tôi là VK và xin lổi là đã chọc cô ấy. Cô ấy hỏi tôi làm gì...và bao nhiêu tuổi thì tôi lại phia ra mình vừa ra trường đang đi làm 26 tuổi. Thế là tôi trở thành 1 đối tượng được chăm sóc đặc biệt của cô ấy. cô ấy tâm sự nào là vừa bỏ bạn trai, nào là muốn thoát khỏi VN....vv.. Mệt mỏi với cô này, tôi bèn cáo lui đi ngủ và hẹn bửa sau tái nạm.

Ngày hôm sau tôi vào Yahoo chat room thấy 1 cô có 1 cái nick đại khái giống cogaixauxi tôi rành tâm lý phụ nữ đẹp là thích nói ngược nên mạnh dan làm quen liền. Vẫn với hồ sơ 1 VK 26 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đang đi làm, tôi bắt chuyện với cô em khá là sôi nổi.

- Cô ta nói cô ấy xấu lắm... tai sao tôi lai quen.
- Tôi nói tôi rất xấu trai nên chỉ muốn quen người xấu.
... và cứ như thế nói qua, nói lại. Cô ta không tin tôi là VK cho nên tôi đành phải xổ cả tràng tiếng Mỹ. Cuối cùng cô đòi xem webcam... thì tôi nói tôi dùng labtop và mới và YIM nên không có webcam. cứ thế là lại qua 1 đêm thứ 2 vắng vợ.

Cô gái này vừa từ giả lập tức 1 cô khác tên đại khái là gaianchoi hay cái gì đó nhảy vào chat với tôi bằng câu:

- Chat sex ko?
- OK. Tui nhanh nhẩu đáp
- Co wc o?
- Khong. Tui trả lời.
- Bye.
- Khong co wckhong chat duoc sao? - Tui hỏi.
- Ko chat. Bye.

Thiệt là xốc!

Ngày hôm sau nàng "xấu xí" lên mạng đúng giờ hẹn

- nho em ko?
- Nhớ - tui trả lời.
- co webcam chua?
- Chưa có thì giờ đi mua - tui trả lời.

Rồi cô ta hỏi tui tại sao không xin coi webcam của cô ấy? Tui trả lời... biết em xấu rồi thì coi làm gì, chẳng thà không biết mặt chát còn vui hơn. (Cáo già quá) Thế là tự ái của nàng nổi lên cuồng cuộng... quyết định cho tôi xem wc của nàng. Sau vài phút trục trặc kỷ thuật 1 khuông mặt khả ái, tóc dài, mắt to hiên lên wc! Nếu tui chưa có vợ chắc sẻ mua vé bay về VN ngay hôm sau.

Nàng hỏi tui thấy sao??? tui không trả lời, nàng hỏi thêm vài lần nữa... tui trả lời rằng "em đẹp quá là anh chết trân không gỏ được gì nữa"! (xạo hết chổ nói) Nàng khoái chí cười gục mặt trên keyboard... và hỏi 1 câu rất xốc:
- Co yeu em ko?
Lạy chúa tôi! Đang nằm trên giường giữa 12 giờ khuya tôi cũng bật dậy vì sốc mà trả lời
- Có nhưng không dám vì em quá đẹp..

Trò chuyện 1 hồi tôi mới nói thiệt là tui đã có gia đình và có con rồi để thử ý cô ta... cô ta nói không sao... người có gia đình cũng đáng yêu. Nàng hẹn tôi bữa sau.

Bữa sau đúng hẹn lên gặp nàng... nàng cà kê dê ngỗng 1 hồi rồi ngõ ý đang bị kẹt cần 300 đóng tiền học! Tôi liền xin địa chỉ mau mắn trả lời và ngay sau đó và yahoo delete cái nick đó vĩnh viễn.

Những cuộc du ngoạn trên Net sau đó ở những forum VN trở nên càng buồn tẻ đại khái chỉ gặp những cô "em muốn thoát khỏi chổ này", "có bạn VK giới thiệu cho em", "em cần giúp đở"... Thậm chí có cả em thuộc hàng cao thủ làm quen trải qua cả 2-3 tuần trò chuyện chỉ muốn làm quen quan tậm.. để rồi cuối cùng vẫn phun ra là muốn xin 1000 để mở 1 tiệm bán phone.

Kể từ đó tôi thấy thất vọng ở thế giới ảo này, vì không còn kiếm được 1 nàng giống bà xã tui, sẳn sàng hào phóng đút vào túi bạn trai $200 - $300 mổi lần gặp mặt. Thế giới ảo đã bị con người lạm dụng và làm cho nó đen tối...