Saturday, November 25, 2006

Tản mạn về nỗi cô đơn

Cô đơn là tâm trạng của tôi, của bạn, của rất nhiều người trên thế giới này. Cho dù có đến 6 tỷ người trên thế giới rộng lớn bao la này, bạn vẫn cảm thấy cô đơn vào một lúc nào đó, vào một ngày nào đó.

Đó là những buổi chiều chủ nhật mưa gió hay rét mướt căm căm… khi mà bạn ngồi một mình ngắm hòang hôn đổ dài trên bãi biển hay trên triền núi xa xa, khi mà bạn không có một ai bên cạnh để chia sẻ nỗi niềm, khi mà bạn có cảm giác trống vắng đến nao lòng…

Đó là những buổi tối vắng lặng, khi mà bạn ngắm nhìn cái điện thọai vô hồn, lướt tìm cả mấy trăm số thân quen mà không biết gọi cho ai để chia sẻ nỗi lòng…

Đó là những đêm dài lạnh lẽo, khi mà bạn một mình ôm gối suy tư với những nỗi vui buồn của cuộc đời trong màn đêm thăm thẳm...

Đó cũng có thể là một buổi sáng mùa hè nắng đẹp, khi mà bạn tỉnh giấc bên người bạn đời mà bạn không còn yêu thương, không còn có thể chia sẻ nỗi niềm, chỉ còn lại những nghĩa vụ mệt mỏi của cuộc sống chung…

Đó cũng có thể là một buổi chiều nhộn nhịp tan sở, khi mà bạn chen lấn trong đám đông cả trăm người trên đường về nhà, sốt ruột, vô hồn, mệt mỏi chờ mong đèn đường chuyển màu từ đỏ thành xanh…

Đó cũng có thể là một buổi tối vắng lặng, khi mà bạn ngồi chờ đợi bên mâm cơm đã nguội lạnh mà người bạn đời của bạn vẫn còn la cà nhậu nhẹt đâu đó chưa về…

Có nỗi cô đơn mà bạn thực sự thấm thía cả nghĩa đen và nghĩa bóng, khi mà bạn thực sự một mình không có ai bên cạnh và cũng không thể chia sẻ nỗi lòng được với bất cứ ai.

Nhưng còn có nỗi cô đơn chỉ thuần túy theo nghĩa bóng, khi mà bạn có ai đó bên cạnh mà lại không thể chia sẻ nỗi lòng. Và đôi khi nỗi cô đơn này lại trở nên mênh mông đến mức không thể chịu đựng nổi.

Bạn chỉ có thể hiểu bản thân mình tường tận khi mà bạn thấm thía nỗi cô đơn. Hãy nói cho tôi biết bạn làm gì mỗi khi cô đơn, tôi sẽ cho bạn biết bạn là ai. Lúc cô đơn bạn thường làm gì? Tìm đến một người bạn để chia sẻ? Tìm một thú vui để thư giãn? Lang thang trên mạng đọc sách báo hoặc trao đổi ý kiến trên các forum? Tìm đến một ly rượu hoặc một liều ma túy để quên đi cảm giác trống vắng? Hay đơn giản chỉ tự suy ngẫm về thế thái nhân tình để rồi có thể sống tốt hơn? Như vậy cô đơn đôi khi là cần thiết cho một số người trong chúng ta. Chỉ có điều đừng để sự cô đơn kéo dài triền miên, nó sẽ gặm nhấm tâm hồn bạn, làm nản lòng bạn, làm bạn trở nên sầu não, bi quan với cuộc đời. Đừng để mình rơi tự do với nỗi cô đơn. Hãy nhấc điện thọai lên gọi cho người bạn thân nhất của bạn cho dù chỉ để nói một câu thăm hỏi sức khỏe. Bạn hãy tưởng tượng người bạn đó của bạn cũng đang cô đơn, bất ngờ nhận được một tin nhắn vui vui của bạn, hay một câu hỏi thăm sức khỏe của bạn, người bạn đó sẽ thấy hạnh phúc đến chừng nào.

Dear friend!
one day, if you feel sad and lonely
call me
I don't promise you that I can make you happy
but I 'm sure that i can share your sorrow
one day, if you want to run away
call me
I don't say that I'll stop you
but I can run with you
but friend
one day, if you call and there is no answer
come to see me
perhaps I need you then!

Friday, November 24, 2006

Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong,

Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong,
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm...


Sáng nay ngủ đến 11h mới dậy, đêm qua khi mò về ký túc, khi đi ngang qua bãi đỗ xe bỗng thấy sực lên mùi hoa sữa. Gần 4h sáng, sân trường vắng tanh, mùi hoa sữa buông xuống theo sương lạnh của buổi sáng giữa mùa thu. Từ sáng dậy đến giờ vẫn còn cái cảm giác nôn nao của đêm qua khi luồng hương đầu tiên sực vào mũi, bỗng nhiên phải đứng sững lại, sởn gai ốc và dần cảm thấy cái lạnh của sương mờ mờ xung quanh. Cảm thấy cả mùi hoa sữa theo cái lạnh ngấm vào trong người, lại nghĩ đến HN!

Cũng không hiểu ai là người đầu tiên gắn hoa sữa với HN. Có phải tại vì HN đẹp nhất vào những ngày thu, khi đi trên đường thấy từng cơn gió se se, khiến cụ già nheo nheo mắt đứng nhìn, khiến cô gái nào đang đạp xe trên phố phải đưa tay giữ tà áo dài khỏi bay, da bất chợt thấy nổi gai ốc vì lần đầu cảm thấy lành lạnh khi mùa đông sắp tới. Những ngày đẹp nhất và ngắn nhất, 1 tuần, nhiều là 2 tuần nó qua đi mất, hoa sữa là loài hoa tiễn mùa thu đi... Nếu hỏi loài hoa nào "khôn" nhất thì đó chính là hoa sữa, vì tự biết rằng kiếp hoa ngắn ngủi, không như những loài hoa sặc sỡ nhiều màu sắc khác tìm mùa xuân để ra hoa thu hút bướm ong, hoa sữa nhằm đúng lúc tiết trời này, lặng lẽ thu kín mình sau tán lá để nhả hương. Tiết trời này của HN làm cho các giác quan của con người trở nên nhạy cảm nhất, bất kỳ ai đang đi trên đường bỗng bắt gặp mùi hương rất riêng này phảng phất nhập vào mũi đều phải cố tìm ra nguồn gốc của nó, một đâu đó trong góc phố. HN có nhiều nơi có hoa sữa nhưng chắc được mọi người nhắc tới nhiều nhất là đường Nguyễn Du, có lẽ đường ND có phần yên tĩnh và thơ mộng hơn những con đường khác, hương hoa sữa không bị những làn xe ngược xuôi cuốn tan đi mất, đọng lại ngấm vào những làn sương toả xuống hồ Thuyền Quang...

Hà Nội! Nếu như ai đến Hải Phòng không quên được màu phượng đỏ tháng năm, hay như Đà Lạt nổi tiếng với hoa hồng với nhiều chủng loại sặc sỡ quanh năm, thì Hà Nội có hoa sữa, toả hương vào tháng 10. Người ta chỉ có thể chụp ảnh để ghi lại màu hoa hồng hoa phượng chứ hương hoa sữa thì mỗi người chỉ có thể đến tận nơi và tự cảm nhận cho riêng mình chứ không thể chụp hay ghi lại để giới thiệu cho người khác được...

Ở đây mình thấy hoa sữa được trồng khá nhiều, cũng đã nở được ít lâu, ngày nào cũng đi qua đây nhưng trước đây chỉ nhìn thấy hoa chứ chưa bao giờ mình thấy được mùi của nó. Hay là tại vì tối qua nói chuyện xong vui quá, có người gửi cho mình mùi hoa sữa từ HN không nhỉ. Ngửi mùi hoa sữa có lẽ thích nhất phải ngửi vào đêm, càng về khuya thì mùi hoa sữa càng sâu hơn, khi đó không khí trong lành, không bị cái ồn ĩ màu mè của cuộc sống ban ngày làm loãng mất. Mọi người thường bảo mùi hoa sữa hắc, hít nhiều thì nhức đầu khó ngủ mà mình thì lại cứ hít lấy hít để. Sáng nay ra, vẫn đi qua chỗ đó, hoa còn đó mà mùi hương đã không còn...:(

Hoa sữa
(Nguyễn Hoàng Sơn)

Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời,
Nên giật mình trước mùi thơm hoa sữa!
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở,
Đến vô tri như cũng tỏa hương trời.

Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi,
Hoa hoá vàng và tàn đi rất vội.
Không biết yêu thương mình đấy cũng là tội lỗi,
Yêu thương kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình.

Sợ người ta không gọi đúng tên mình,
Hoa hiến đến cạn nguồn hương trinh bạch.
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt,
Người chỉ nhắc tới hoa kia khi nhớ đến hương này.

Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì,
Lấy vạt áo tôi bọc về hương quý,
Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý,
Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si...

Thursday, November 09, 2006

Viết về người thân yêu

Bọn Trung Quốc thì thế này cơ.


Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."


Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, tiếng chíp chíp mẹ phát ra cả đời tôi không bao giờ quên đi nổi. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.


27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

(Trang Hạ dịch, nguồn: blog của Trang Hạ)

Wednesday, November 08, 2006

Tiếng Anh pho đơ mi

LONG dài , SHORT ngắn, TALL cao
HERE đây, THERE đó, WHICH nào, WHERE đâu
SENTENCE có nghĩa là câu
LESSON bài học ,RAINBOW cầu vòng
HUSBAND là đức ông chồng
DADDY cha bố, PLEASE DON'T xin đừng
DARLING tiếng gọi em cưng
MERRY vui thích cái sừng là HORN
Rách rồi xài đỡ chữ TORN
TO SING là hát A SONG một bài
Nói sai sự thật TO LIE
GO đi, COME đến, một vài là SOME
đứng STAND, LOOK ngó, LIE nằm
FIVE năm, FOUR bốn, HOLD cầm, PLAY chơi
ONE LIFE là một cuộc đời
HAPPY sung sướng, LAUGH cười, CRY (CALL) kêu
LOVER đích thực người yêu
CHARMING duyên dáng, mỹ miều GRACEFUL
Mặt trăng là chữ THE MOON
WORLD là thế giới , sớm SOON, LAKE hồ
Dao KNIFE, SPOON muỗng, cuốc HOE
đêm NIGHT, DARK tối, khổng lồ là GIANT
GAY vui, DIE chết, NEAR gần
SORRY xin lỗi , DULL đần, WISE khôn
BURY có nghĩa là chôn
OUR SOULS tạm dịch linh hồn chúng ta
Xe hơi du lịch là CAR
SIR ngài, LORD đức, thưa bà MADAM
THOUSAND là đúng mười trăm
Ngày DAY , tuầ n WEEK, YEAR năm, HOUR giờ
WAIT THERE đứng đó đợi chờ
NIGHTMARE ác mộng, DREAM mơ , PRAY cầu
Trừ ra EXCEPT, DEEP sâu
DAUGHTER con gái, BRIDGE cầu, POND ao
ENTER tạm dịch đi vào
Thêm FOR tham dự lẽ nào lại sai
SHOULDER cứ dịch là vai
WRITER văn sĩ, cái đài RADIO
A BOWL là một cái tô
Chữ TEAR nước mắt ,TOMB mồ MISS cô
May khâu dùng tạm chữ SEW
Kẻ thù dịch đại là FOE chẳng lầm
SHELTER tạm dịch là hầm
Chữ SHOUT la hét, nói thầm WHISPER
WHAT TIME là hỏi mấy giờ
CLEAR trong, CLEAN sạch, mờ mờ là DIM
Gặp ông ta dịch SEE HIM
SWIM bơi ,WADE lội, DROWN chìm chết trôi
MOUNTAIN là núi, HILL đồi
VALLEY thung lũng, cây sồi OAK TREE
Tiền xin đóng học SCHOOL FEE
Cho tôi dùng chữ GIVE ME chẳng lầm
TO STEAL tạm dịch cầm nhầm
Tẩy chay BOYCOTT, gia cầm POULTRY
CATTLE gia súc , ong BEE
SOMETHING TO EAT chút gì để ăn
LIP môi, TONGUE lưỡi , TEETH răng
EXAM thi cử, cái bằng LICENSE.

.

“Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Bài làm:

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

NGUYỄN THỊ HẬU
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An

Lời phê của cô giáo Phan Thị Thanh Vân:

“Em là một người con ngoan, bài viết của em đã làm cho cô rất xúc động.

Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.

Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.


(Theo Tuổi Trẻ)

Saturday, November 04, 2006

Dưỡng tử giáo độc thư,

Dưỡng tử giáo độc thư,
Thư trung hữu kim ngọc

Dưỡng tử giáo "surf Net",
"In Net" hữu mỹ nhân ;)


Trích ra đây một đoạn viết ngắn về phương châm "giáo dục" của cuốn sách:

...Người ta đã chứng minh được rằng, nếu trong thời kỳ nhất định, ta cho ong thợ ăn một loại thức ăn nhất định, thì con ong thợ đó biến thành con ong chúa, nhưng bỏ qua giai đoạn cần thiết đó thì dù cho nuôi con ong kia bao nhiêu lâu và cũng bằng đúng loại thức ăn ấy chăng nữa nó cũng không sao trở thành con ong chúa... Với đứa trẻ sự việc xảy ra cũng hệt như vậy. Người ta cứ tưởng là bắt đầu dạy con càng muộn càng tốt vì nó được sự chuẩn bị chu đáo. Nhưng không phải thế, cuốn sách đã cung cấp cho chúng ta một ví dụ sinh động về con đường giáo dục các “thần đồng”. Bà Lưu đã tuân thủ chặt chẽ các nguyên tắc giáo dục Carl Witer: “Đối với sự trưởng thành của con trẻ, vần đề tối quan trọng là giáo dục, chứ không phải là tư chất. Trẻ em cuối cùng trở thành thiên tài hay người thường, không phải do tư chất thông minh nhiều hay ít quyết định, mà điểm mấu chốt là ở việc giáo dục trẻ từ lúc mới sinh cho tới 5-6 tuổi” ...

A reader's review: "Đây là cách giáo dục con đã có từ lâu đời nhưng lại ít được con người hiện đại để ý vì người ta luôn cho rằng tài năng bẩm sinh là quan trọng. Tuy nhiên trẻ thơ nếu được giáo dục đúng thời điểm sẽ phát huy được 100% nội lực sẵn có, càng để lâu thì sự phát huy sẽ càng giảm dần. Sách có viết : Mỗi một loài vật đều có những thời điểm để học và phát huy khả năng tiềm tàng của cơ thể, nếu bỏ qua thời điểm đó thì khả năng đó sẽ bị giảm hoặc mất đi. VD: trong 5 ngày đầu gà con sẽ nhận ra tiếng gọi của mẹ. Nếu trong 5 ngày đó mà nhốt gà con trong một gian phòng kín, không được nghe tiếng mẹ thì sau khi thả ra gà con sẽ không bao giờ theo tiếng mẹ gọi nữa, hoặc như chó con, 15 ngày đầu sẽ học được cách đào đất giấu xương, nếu trong thời điểm đó mà nhốt nó vào trong phòng nền bê tông thì sau đó con chó đó sẽ mất khả năng này...vv.và vv...trẻ con cũng vậy, việc giáo dục trẻ em phải được thực hiện từ lúc 0 tuổi, khi đó khả năng tiếp thu và phát triển đại não là 100%, nếu theo truyền thống thì mọi người thường coi nhẹ việc giáo dục trẻ từ khi mới sinh mà đợi đến lúc 5,6 tuổi mới dạy. Lúc trẻ 5,6 tuổi thì khả năng tiếp thu chỉ đạt được khoảng 70%..."

Forever...

Forever...
Stratovarius / Episode (1996)


I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood
Today I still recall

Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes

I'm still there everywhere
I'm the dust in the wind
I'm the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever ?
Trong bóng tối cô đơn mình anh
Cơn gió nào khiến cuộc đời trôi rất nhanh
Uớc sao được về lại tuổi thơ
Nơi anh đã từng sống và mơ...

Oh, thủa ấu thơ, còn gì đẹp hơn
Không có khổ đau, ko có chia xa,
Đồng cỏ xanh ta dạo bước đùa quanh
Dưới một trời ngập tràn ánh nắng

Anh vẫn đứng, nhớ về nơi xưa ấy,
Âm thầm trong cơn gió,
Lặng lẽ giữa trời đêm,
Như chưa bao giờ cách xa
Như gió vương cây đùa lá

Em có còn ở đó, chờ anh?


Bài hát là nỗi nhớ da diết được thể hiện qua chất giọng truyền cảm của Stratovarius. Lời của bài hát cũng quá hay, trữ tình & triết lý.
http://www.hostmyfile.info/ufiles/3502/Stratovarious-Forever.mp3

Wednesday, November 01, 2006

Bản chất của thành công

Đề bài:
Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

Bài làm:
Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Chuyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

Hà Minh Ngọc

Tuesday, October 31, 2006

Rapidshare Tricks, Megaupload, Yousendit Hacks, Crack Rapidshare.de

Free Rapidshare Premium Account, Rapidshare Hacks, Bypass rapidshare Time Limit, Megaupload Account Password Generator

This article has tips on how to beat Rapidshare time limit, get a free premium Rapidshare account password, search rapidshare and Download multiples files using Rapidshare grabber script. Also feature hacks and tricks to resume broken downloads with Rapidshare download manager rapget.

Free unlimited large file hosting services like rapidshare de, yousendit and megaupload let you share and transfer big files on the internet. If a file is too large to send as an email attachment, just upload it to any of these sites and email the link to the recipient.

You can upload large files be it music videos (dat, flv, wmv, avi, mpeg, 3gp), audio files, mp3 songs, games, software (iso, rar, zip), cell phone ring tones, ebooks (pdf, chm, hlp), photos, Microsoft Office documents, CAD drawings, PDF documents, bookmarks and even retail software installers (exe msi) files. Send files of any type and of any size to people who are on a network that doesn't allow large e-mail files.

Quick File Sharing Hack: All these services allow only single files to be sent at a time. If you have more than one file to send, just zip them into an archive using Winzip or any other compression utility.

RapidShare
After your upload a file to rapid share de, you will get two links. The rapidshare file download-link, which you share with other, and a delete-link, which you keep for yourself. The delete-link, when clicked, will remove the file from rapidshare de servers. Just like Megaupload files, rapidshare will delete files that have not been accessed for 30 days or longer. Rapidshare premium account supports download managers and provide much faster downloads. Note that rapidshare happy hours service is no longer available. Progress bar to show how much is uploaded.

Megaupload
No registration is required. File Size Limit: 250 MB. Your uploaded files will be deleted only after it become unused for 30 days. So, if many of your friends download it, over and over again, the files will always be there. The Megaupload site allows only one download at a time from a IP address. The site blocks more attempts than that. Progress bar to show how much is uploaded

YouSendIt - Share really big files
Unlimited YouSendIt lets you send files up to 1GB. YouSendIt can send files securely (https) and scans files for viruses.When you send a file via the YouSendIt Web site, an e-mail goes to your recipient with a link to your file, which is stored securely on YouSendIt's server. The file will stay there for seven days or until it is downloaded 25 times, whichever comes first. You only have to enter a To email address; you are not required to enter a From address. You can also enter an optional message. No registration is required. Recommended large file hosting service.

Latest Rapidshare Hacks
Download RapidShare Link Grab Helper v1.0 - Use download manger to download your rapidshare files and as many files downloading as you want (one file for every proxy you choose).

Step 1. Paste your RapidShare link (hxxp://rapidshare.de/fil..ar.html)
Step2. Choose your proxy (one proxy for each file if you want multiple download) or leave blank (as set in your IE)
Step3. Click on Grab
Step4. Type the 3 RED letters in the blank space.
Step5. Copy the RapidShare Direct link and paste it into your Download manager ( FlashGet or IDM, or IDA…etc). Or you can wait for the counter at the bottom to get to zero and click on " Send to FlashGet".

YouSendit Hack with Zango
The regular YouSendIt service stores files for 7 days or 25 downloads. But if you install the Zango Search Assistant tool, YouSendIt service stores files for 14 days or 25,000 downloads, whichever comes first. Zango Search Assistant shows relevant ads by 180solutions.

Rapidshare Hacks

How to disable the rapidshare.de download counter in IE or Firefox

While waiting for download, type javascript:c(countdown = 0); in the browser addressbar to eliminate the rapidshare countdown (waiting) feature. If this trick doesn't work, try the alternative below:

1. Click the Free button to initiate the download for rapidshare website
2. As the countdown timer begins, type the following URL in the location bar and press enter or click the Go button. The rapidshare direct download link should appear immediately.
javascript:var%20counta=0;var%20countb=0;var%20countc=0;var%20countd=0;var%20counte=0;var%20countf=0;var%20countg=0;var%20counth=0;var%20counti=0;var%20countj=0;var%20countk=0;var%20countl=0;var%20countm=0;var%20countn=0;var%20counto=0;var%20countp=0;var%20countq=0;var%20countr=0;var%20counts=0;var%20countt=0;var%20countu=0;var%20countv=0;var%20countw=0;var%20countx=0;var%20county=0;var%20countz=0;

The third option to byepass waiting time in Firefox is by using Greasmonkey extension and installing rapidshare.user.js script (rapidshare no wait). RapidLeecher is another PHP script for Rapidshare.de, Megaupload and MyTempDir services for immediate and simultaneous multiple downloads using proxy servers.

Byepass the Rapidshare data download limit

Rapidshare limits each user to a certain amount of downloading per day based on the users IP address. You can easily cheat rapidshare by showing a different IP address.

1. Clear your browser cookies.
2. Open the command prompt (Start - Run - cmd.exe)
3. Run the following simple commands:
ipconfig /flushdns
ipconfig /release
ipconfig /renew
4. Type exit to close the DOS window. Restart the rapidshare download job.

This trick may not work if your ISP has assigned you a static IP address. (BSNL assigns a dynamic IP)

If Rapidshare block your IP, change proxy
Rapidshare might block an IP from download for sometime. To byepass this restriction, change your IP. First obtain a IP and it's port from publicproxyservers.com. Then use that IP and port in your browser Connection settings window. Click OK.

Download files from Rapidshare like a Premium user
Install the Flashgot extension to enable integration of Firefox with Flashget download manager. Go to a rapidshare download link once the timer is done right click on it and choose FlashGot Link from the context menu. Flashget will launch the download window. Choose only 1 split file for the download to work. This works on RAPIDSHARE even without a premium account.

Rapidshare Free Premium Account
There are two ways to get a free rapidshare premium account. Either keep visiting the rapidshare website several times a day and notice a crown icon that points to rapidshare.de/cgi-bin/freeaccount.cgi - Once you enter the email and the rapidshare word Captcha, you are sent a rapidshare account to your email address from RapidShare 1-click hosting.

You have successfully joined the RapidShare-Community! You can now start downloading files with PREMIUM-privileges. Please make sure you have cookies enabled.

Even after your free time is over, you can always extend your membership FOR FREE! Just upload files in your premium-zone and spread the links. You will get premium-points when your files are downloaded. You can then use those points to extend your account.

You can also continue uploading files and collecting points when your download-time is over. We will delete accounts 45 days after expiration, so enough time to collect points and extend for free!

You may use download-accelerators as well! The easiest way is to activate direct-downloads in your premium-zone, and then just add RapidShare-links to the queue of your favourite download-manager. Please do not forget to add your login-data in your download-manager as well.

It's impractical to visit the same page again and again in anticipation of a free account. The other good way to get a free account is to download rapcheck, a small rapidshare software tool that runs in the background and check for free accounts at rapid intervals.

Megaupload Hacks

Search with Google for files on rapidshare or Megaupload servers
The uploaded filename is contained in the Rapidshare and megaupload URLs. This will help us find what is posted on rapidshare/megaupload for download.

To search for ebooks and documents in PDF format on Rapidshare:
pdf "rapidshare.de/files" site:rapidshare.de
To download movies and video files:
+inurl:avi|mpg|wmv site:rapidshare.de
To download mp3 files from rapidshare:
+inurl:wma|mp3 site:rapidshare.de
To download software, zipped files, programs from rapidshare:
+inurl:exe|rar|zip site:rapidshare.de

Replace rapidshare.de with megaupload.com to search for files available on MegaUpload.com servers.

Yousendit Hacks

Disable the Yousendit 25 downloads limit
When a file is uploaded to yousendit, it displays a link to your file when the upload process is complete. The link generally looks like the one below:

http://s8.yousend...83E2C899DB721

Append http://anonym.to/? to the above yousendit link, the new URL should now look like:

http://anonym.to/?http://s8.yousend...83E2C899DB721

Load the URL in your browser and download should begin. This trick will not byepass the seven day limit

Unlimited downloads from Yousendit

The YouSendIt link looks like the one below:
http://s12.yousendit.com/d.aspx?id=46FK4...82KLDFS78D

See the letter "d" after "yousendit.com/" ? Change that letter "d" to an "e" and the link will never die. The d.aspx has the counter on. if it finds there has been more than 25 hits then it refers the user to expired.aspx otherwise it refers you to e.aspx. e.aspx has the download link and does not add any more hits. the link may stay for longer but will not eliminate the 7 day period.

YouSendit Download Manager
You can use most download managers when downloading files from YouSendIt. You can use YSIGet Download Manager. If the download stops before completion, you need to resume a stopped download - click on the original YouSendIt download link to re-open the browser window.

Rapidshare RapidLeech Script
Rapidleech script transfers files from rapidshare and megaupload via your fast servers connection speed and dumps the file on your server.
http://rapidleech.com/

Rapidshare Megaupload Download Manager
After you choose the download location of the files you're about to download, you just have to insert the link of the file hosted in rapidshare.de servers, and click enter, and the program automatically starts to download the file, you just wait about 15 to 45 seconds for the download to start.

Download Rapidshare download manager here.

See the screenshot above to see the contents of All In One Rapidshare Hacks software. Also download Rapidshare Instant Downloader and Rapidshare Leecher v 3.0 PHP scripts.

RapidShare introduces Word CAPTCHA
You have requested the file Adobe-Acrobat.pdf (3820923 Bytes). This file has been downloaded 440 times already. IMPORTANT: Download-accelerators are only supported with a PREMIUM-Account! Only free-users: Please enter a three letter CAPTCHA here.

Download Rapidshare & Megaupload Files Searching Plugin for searching RapidShare and MegaUpload file servers from your Firefox or IE browsers.

Rapidshare introduces a free RapidShare folders service - Create your own interactive directories with any RapidShare-files you want. The biggest advantage is that your users can instantly see if all files are available for download or not. You may create as many folders as you want. Even sub-folders are possible. You can also protect your folders and sub-folders with a password. Of course you can edit your folders at anytime.

Free Rapidshare Premium Account
To login into the RapidShare - PREMIUM-Zone without using your credit card or PayPal, During certain periods, Rapidshare provides free premium account to normal users. The free premium rapidshare links are valid for 24 hours. The URL to try is rapidshare.de/cgi-bin/freeaccount.cgi It may be possible that all rapidshare free premium accounts are taken so try again later.

More Rapidshare hacks - Search for files on megaupload and rapidshare

Search Video on Megaupload: avi|mpg|mpeg|wmv|rmvb site:megaupload.com
Search Audio Music files on MegaUpload: mp3|ogg|wma site:megaupload.com
Search Software Warez ISO Programs on MegaUpload: zip|rar|exe site:megaupload.com
Search ebooks and magazine on megaupload: pdf|rar|zip|doc|lit site:megaupload.com

Search Video on rapidshare.de avi|mpg|mpeg|wmv|rmvb site:rapidshare.de
Search MP3 Music cds files on Rapidshare: mp3|ogg|wma site:rapidshare.de
Search full software programs on Rapidshare zip|rar|exe site:rapidshare.de
Search pdf files, documents, ebooks, magazines: pdf|doc|lit|rar|zip site:rapidshare.de

For megaupload and rapidshare searching, narrow down you search for what you want by putting your query at the first part.

Say if you want to search for da vinco code ebook use the query
da vinci code pdf|doc|lit|rar|zip site:rapidshare.de

Say if you want to search for madonna mp3 files and music videos use the query
madonna mp3|wmv site:rapidshare.de

Say if you want to search for sania mirza images or aishwarya rai photos on Google Images, use the query
sania mirza filetype:jpg|gif aishwarya filetype:jpg|gif

Friday, October 27, 2006

MEMS

Microelectromechanical Systems (MEMS) and/or Nanoelectromechanical Systems (NEMS) is a newly rising interdisciplinary technology. The mechanical design of MEMS and/or NEMS is one of the frontiers of mechanical engineering. The traditionary mechanical design methods and theories can not be used in MEMS design due to surface effect and size effect. The up-to-date development of the study of MEMS has brought about varies kinds of micro-components. When these micro-components are used to build up a microelectromechanical system to obtain a definite function, the theory of MEMS design should be developed. There are some existing problems of the fundamental design issues of MEMS about microtribology, microthermodynamics, microhydrodynamics, micromechnics of materials and micromechanisms. These problems have heavily restricted the development of MEMS, and the fundamental design issues of MEMS should be studied as quickly as possible [14].

As the influences of surface forces on the micromachines are very large due to the surface effect with an increase in the ratio of surface area to volume and the small clearance between micro-components, the analysis of forces on micromachines is different from that on marcomachines. Some neglected influences in marcomachines should be considered in the design of micromachines. On the other hand, the change of material properties and mechanical behavior should be considered duo to the size effect on material strength. Obviously, the surface effect and the size effect are two key problems of many fundamental design issues to be studied in MEMS. These two kinds of effect affect each other and they can not be studied separately. So, the two representative problems about the understanding of the mechanical behavior of MEMS materials and the unwanted typical “sticking” phenomenon in MEMS should be theoretically and experimentally studied [18]. As discussed above, the study of these two relating problems are firstly brought forward in this dissertation and this dissertation takes up two key points among the existing problems in the development of MEMS, the mechanical behavior of MEMS materials and the stiction phenomenon in MEMS, for investigating theoretically and experimentally in detail. New micromechanical models and approaches are proposed. The specific works finished and main innovative contributions of this dissertation are as follows:



Firstly, a novel, direct and convenient method for micromechanical property measurements by beam bending using a nanoindenter has been developed, and a microtensile test device with a magnet-solenoid actuator and a fibre-optical displacement sensor has been designed and constructed to investigate the tensile mechanical properties of polysilicon films. Based on the investigation of mechanical properties of coating/substrate system by nanoindentation [30], the data obtained from nanoindentation are certified unsuitable to be used in the study of deformation of microcantilever because of the emergence of phase transformation under indentation [37]. Thus, a method for micromechanical property measurements by beam bending using a nanoindenter has been demonstrated [20]. A systematic analysis of the measurement principle and influences has been made [11]. In order to achieve the net deformation properties of a thin coating, both load-penetration depth and load-penetration depth squared plots have been demonstrated to be necessary if a more complete understanding of coating/substrate system behavior is to be gained [1], which has been suggested to be a rule to evaluate the mechanical properties of thin solid films[15]. In the meantime, in the deflection of microbeams, the influence of the indenter tip pushing into the top of the microbeams and the curvature across its width must be considered [21]. With these influences considered, the mechanical properties of microcantilever deformation can be obtained [23]. In order to investigate the mechanical properties of microstructures under purely tensile pulling procedures, the optimum configuration and geometry for a magnet-solenoid force actuator has been presented, enabling its application to the design of microtensile test device [16]. The electromagnetic force actuators have distinct advantages for applications involving very small displacements, which include linear operation, low hysteresis, no friction and direct electrical control. The magnet within a coil has a low stiffness relative to the mechanism and will readily be self-align to the primary translation axis and so all but eliminate crossaxis forces. This low stiffness coupling also reduces the transmission of mechanical vibration between the stage and the frame. The displacement of the sample is measured with two groups of optical fibers bundled together having a realizable accuracy of 50nm in stable thermal conditions. This microtensile test device is used to measure the mechanical properties of polysilicon films. During the test, the tensile stress linearly increases with the displacement of the precise stage, and the stress curve manifests no yield point until fracture. The specimen has no necking, and no plastic deformation is observed. The Young's modulus are obtained by calculating the slope of the stress-strain curve using a least-squares fit [22、4]. The Young’s modulus of polysilicon films are also calculated by either the isotropic model of Reuss-Voigt model, Shtrik-Hashin model or texture model. The bounds for the {110} in-plane elastic constants are modeled to be in good agreement with the results of the tensile experiments. It has been found that the measured average values of Young’s modulus by tensile tests falls within the theoretical bounds of texture model [31]. The test data accounts for the uncertainties of the reported Young’s modulus mean values obtained for polysilicon. This data may be used in the future reliability design of polysilicon MEMS.

Secondly, the size effect of the typical manufactured component on bending strength of polysilicon microcantilever beams and tensile strength of polysilicon thin films has been systematically investigated. Statistical analysis of bending strength [7] and tensile strength [8] for various specimen sizes predict the size effect of specimen length, width,cross-section area,surface area, and volume. Especially,the size effect of specimen width on tensile strength has been theoretically and experimentally studied. It shows that the result concluded by Toshiyuki tsuchiya, which was stated that statistical analysis of tensile strength predicted no size effect of specimen width, is incorrect. The Weibull distribution probability function is adopted to represent such tensile strength variations for polysilicon brittle materials [24]. Statistical analysis of the specimen size effects on the tensile strength predicts the size effects on the length, the surface area and the volume of the specimens due to microstructural and dimensional constrains. The fracture strength increases with the increase of the ratio of surface area to volume. In such cases the size effect can be traced back to the ratio of surface area to volume as the governing parameter [13]. The test data accounts for the uncertainties in mechanical properties and may be used in the future reliability design of polysilicon MEMS [26].

Thirdly, the rupture physics and crack origin of polysilicon thin films are analyzed by means of AFM, SEM and TEM [36]. The maximum-likelihood method is also applied to analyze the fracture origin of polysilicon films combining with the cross-section photo of fracture face [24] .The fracture behavior indicates that the fracture origin of polysilicon thin films is located on the surface of the specimens. The surface roughness is proved to be the main fracture origin of polysilicon thin films for the first time and the effect of surface roughness on tensile strength has been theoretically and experimentally studied, which can be expressed by fracture mechanics [38]. For brittle materials the strength is governed by the maximum flaw size, typically at the surface. Clearly the processing route and resulting surface roughness have a strong influence on strength. The valley is a stress concentration and a flaw at the surface. Furthermore, the mechanical properties of polysilicon thin films coated with OTS film are also investigated. It is found that tensile strengths of polysilicon thin films are enhanced greatly when they are coated with OTS films. It is clearly that not only the tribology properties and anti-stiction properties of microstructures can be improved but also the mechanical properties of microstructures can be enhanced. These results would work as guidance for the design of MEMS materials.

Lastly, base on the investigation of the mechanical properties of microstructures the influence of capillary forces on sticking of a surface micromachined polysilicon microcantilever in ambient environment or the rinse liquid and the influence of quantum mechanical effect such as the Casimir effect on sticking and stability of a micro polysilicon membrane strip cavity structure in vacuum are investigated. Mechanical stability and sticking are the troublesome problems in microfabrication and operation processes when separations of components in MEMS are in the sub-micrometer regime. Some mechanical effect, including quantum mechanical effect should be taken into account for solving the problems. Capillary forces will play a dominant role on sticking in ambient environment or the rinse liquid. On the other hand, the magnitude of Casimir force is significant when the membranes work in vacuum without the effect of capillary forces. The Casimir effect may play an important role if the separations are small enough [9]. The corrections of roughness, conductivity, and temperature to the Casimir force must be considered for accurate account of their effects [32]. With nothing other than the Casimir force loading the strip, there exist a stable static equilibrium state and an unstable static equilibrium state, depending on the value of a dimensionless constant K [2、3]. The membrane strip will collapse if the value of K is larger than the critical value. Thus, the influence of capillary forces and the Casimir effect on sticking and stability of microstructures are investigated [6]. The study on the design of anti-sticking structures under different forces shows that sticking and stability of microcantilevers and micro membrane strip cavities has something to do with Young’s modulus of materials, surface properties, length of structures, thickness of structures and separation between the fixed surface and the deflecting component. But, it is independent of width of structures [39]. A map of the size design of anti-sticking structures has been proposed for the first time, which provides a way to check if a system with given dimensions and material properties will be in a stable equilibrium [34]. These results are expected to be useful for the design of MEMS, and of significance for establishing a framework of the design theory of MEMS.

Thursday, October 26, 2006

RIAA/MPAA and file sharing

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
In a way, pirating can help the music industry. Kind of in a try before you buy sort of way. I download music, then, if I like it and feel obliged to support the artist, I go to buy the cd, if I don't like it, I simply delete it. If it wasn't for piracy, I would buy NO music AT ALL, because I am not very up to date on music styles, so I would have no fucking idea what to buy.

Also, the RIAA and MPAA as well as whoever does the games mainly target sharers and not downloaders.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Exactly, that's why I think that file sharing is not so bad. If you download some mp3 files of a certain artist and you like it, you'll feel like buying their CD's and checking always for the music.

On other hand, if you don't like it, you delete it, it just takes space on your computer.

As I said earlier mp3 files can work as a promotion to the band too. Think of how many CD's can sell by just letting some internet users to download mp3. In fact, many new bands do so, to promote their music.

So, this also depends on the artist's opinion on this. If the artist thinks that it's OK to share their music then the music industry can't do anything, because they're not the authors of it. Besides, many music labels have had issues with music bands because of that, a music band says: hey, let's allow the people who visit our page to download some of our music, and then when the company sees this, start arguing with the artist, but at the end, it's just the artists desition.

This file sharing issue is mainly because of the music labels, most the artists are not that concerned about it. And the ones who are concerned are shitty artists like Metallica (they're actually shitty), Britney Slut, etc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

One reason I don't buy music or movies is because everything these days has Digital Rights Management (DRM) technology in it. It's like putting your MP3 files on house arrest; it limits how many CDs, MP3 players, or computers you put them on. Basically, you are just leasing your songs. Do you want limited rights to your property?

That brings me to another point. The RIAA/MPAA vocabulary is bullshit. One word that bothers me is piracy. Pirates commit robbery and/or murder on the high seas, according to US law. Punishment for pirates - again under US law - is death. Not only is downloading music not robbery, but the RIAA/MPAA is not killing downloaders. However, I feel that it is just a matter of time before they try to. The proper term for illegally downloading is copyright infringement. Also, "intellectual property" pisses me off. How can thoughts count as property? They do not physically exist until they are transferred into a physical form, such as a CD/record/casette/etc..

Also, why the hell is the FBI and Secret Service helping their efforts? The FBI has much more to worry about (terrorism) and I didn't know that the Secret Service did anything other than protect government officials. Why should they be concerned about some guy with gigabytes of files on their computer?

The RIAA crossed the line with the lawsuits and the MPAA crossed the line with the shutting down of LokiTorrent and Suprnova (and the message left on LT REALLY pissed me off), not to mention the following lawsuits.

By the way, downloading is not stealing nor is it taking money away from the RIAA/MPAA. Nothing is physically gone; it was merely copied. Nobody took anything, therefore it is not theft and they lost no money. They may lose a potential sale, but that's not the only reason they could lose a sale. It could be a critic's review, a friend's bad experience, a bad video store, or any number of things. Those aren't illegal, are they?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Quote:
Originally Posted by skater910
One reason I don't buy music or movies is because everything these days has Digital Rights Management (DRM) technology in it. It's like putting your MP3 files on house arrest; it limits how many CDs, MP3 players, or computers you put them on. Basically, you are just leasing your songs. Do you want limited rights to your property?

How old are you? Apparently not old enough to know that on a lease, you're paying monthly, jackass. You buy your CD's they're yours, if they have that DRM or whatever on them, so be it, you can thank yourself, along with all the other pirates that were stealing.

Quote:
Originally Posted by skater910
That brings me to another point. The RIAA/MPAA vocabulary is bullshit. One word that bothers me is piracy. Pirates commit robbery and/or murder on the high seas, according to US law. Punishment for pirates - again under US law - is death. Not only is downloading music not robbery, but the RIAA/MPAA is not killing downloaders. However, I feel that it is just a matter of time before they try to. The proper term for illegally downloading is copyright infringement. Also, "intellectual property" pisses me off. How can thoughts count as property? They do not physically exist until they are transferred into a physical form, such as a CD/record/casette/etc..

What the hell are you talking about? Quit getting all technical and accept the fact you're a thief. They aren't going to kill anyone for stealing a few songs, possibly jail time, but no death, tool.

Quote:
Originally Posted by skater910
Also, why the hell is the FBI and Secret Service helping their efforts? The FBI has much more to worry about (terrorism) and I didn't know that the Secret Service did anything other than protect government officials. Why should they be concerned about some guy with gigabytes of files on their computer?

They aren't going to send uniformed police officers to your door to arrest you. Please, show reference as to where the FBI and SS are in on this with the RIAA/MPAA.

Quote:
Originally Posted by skater910
The RIAA crossed the line with the lawsuits and the MPAA crossed the line with the shutting down of LokiTorrent and Suprnova (and the message left on LT REALLY pissed me off), not to mention the following lawsuits.

You're upset with the RIAA/MPAA because they shut down a big source of this multi-billion dollar theft? They didn't cross the line, they did what was legal, stopped theft. If not stopped, they surely have cut people down on downloading.

Quote:
Originally Posted by skater910
By the way, downloading is not stealing nor is it taking money away from the RIAA/MPAA. Nothing is physically gone; it was merely copied. Nobody took anything, therefore it is not theft and they lost no money. They may lose a potential sale, but that's not the only reason they could lose a sale. It could be a critic's review, a friend's bad experience, a bad video store, or any number of things. Those aren't illegal, are they?

It is theft, you are taking something that isn't yours. You didn't create the album, nor was the album given to you, you're downloading the song illegally. I don't know where in the hell you kids come up with the lousiest things to defend yourselves, but face it, you're stealing. It's theft, there is no way around that. I don't care if you say "you're not physically taking anything," it's still theft. Again, you're taking something that isn't yours.

Tuesday, October 03, 2006

Is Free Hosting Really Free?

Today, there are more choices than ever if you are looking for free hosting services. In fact, there are new companies popping up all the time offering some type of “free” hosting plans. Unfortunately, there are just as many companies going out of business and leaving their customers in a sort of hosting purgatory, unable to deliver the “free hosting for life” they had promised them and too often causing even more serious headaches.

With so many user complaints and horror stories surrounding free hosting, we decided to take a closer look and offer some insight for those considering it. So here’s the usual deal. To get “free” hosting, you must first pay a one-time setup fee that ranges from $35 to over $100 to transfer your domain. If you don’t already have a domain, you may also end up paying a premium of $35 or more for a new domain. You probably will also have to agree to become part of a forced advertising database, and receive daily email marketing, that your free host is selling to whomever they want. In return, you are promised “free hosting for life” that is restricted by how much disk space and monthly bandwidth you get. Your free host is hoping that you will exceed your allotted amount so they can upsell you to a paid hosting plan later.

Besides the fact that it’s not “free”, there are some other problems with this business model. To start with, your free host only gets paid by its customers one time – when they sign up – but they have to provide on-going service to them indefinitely. If for any reason new sales are down, there can be a big problem quick. Credit card fraud is also a costly problem for free hosting companies – it’s a favorite way for thieves to quickly check if a stolen card still works. To be profitable, a free host is dependent on a constant flow of enough setup fees from new customers. Which means they must keep operating costs low and advertising spending high. It’s important to understand how keeping their overhead as low as possible can directly affect the level of service that free hosts can provide their customers in the areas of uptime, security, data backup, customer service and tech support.

When it comes to uptime reliability, you want to be sure your free host owns their own servers. If your free host is actually reselling hosting on a third party’s servers and there is a problem, they may not be able to control when and how it gets fixed. Or worse, if there’s a dispute between your free host and the third party hosting company, your Web site may be left in limbo until it gets straightened out, which sometimes is never. Even if your free host owns their own servers, there can still be a big reliability problem if they haven’t devoted enough resources to maintenance and Internet security. Most free hosts are not going to pay for the expense of heavy duty, state-of-the-art firewall protection. You must be prepared for the possibility that you are vulnerable to hacker attacks that could easily bring down all of the sites they are hosting. And don’t rely on your free host to backup your site – make sure you have regular backups of everything you don’t want to lose.

When there is a problem, be prepared to be very patient for a response. Most free hosts only offer customer service and tech support via email. Keeping overhead low often means understaffing in these areas. Even if you have a serious problem such as your site being down for days or weeks, it’s highly unlikely that you would ever be able to speak to someone about it. If you want fast and efficient support, you’re much better off with a paid hosting provider. For this reason, only someone who is experienced and knowledgeable about the Web should consider free hosting since they are likely to need much less support. We don’t recommend free hosting for anyone who is new to the workings of the Internet.

When you take a closer look, the free hosting business is a gamble, whether you are the provider or the customers. In any industry there are honest business people and not so honest ones and it’s the same with free hosting. Unfortunately, even the honest ones can’t guarantee they’ll be able to live up to the promise of “free hosting for life” in a business so full of potential problems.

http://wengo.fr

- click vào Telecharge le Wengo gì gì đó, để down software của nó về

- install xong, mở lên, nó sẽ có cái câu gì mà "Chưa có account à ? Cliquez ici" , click vào đó sẽ mở ra trang đăng ký account, chỉ cần điền dòng đầu tiên = email; dòng thứ 2 là username (vì login = email nên username gì cũng được). Xong xuống phía dưới có cái checkbox kiểu Accept terms and blah blah blah gì đó, check vào rồi click continue là xong

- Vào cái email vừa dùng đăng ký, check mail của Wengo vừa gửi, click cái link activate của nó là xong

- Login vào ở software, rồi click Appele un call gì gì đó (nghĩa là Place a call thì phẩy)

- Vì software của Pháp; coi như mình đang gọi từ Pháp ra, nên quay ra quốc tế, số đầu tiên sẽ là 00

Ví dụ; gọi về VN thì sẽ là : 00 84 4 8 222 222



Tips:

- mỗi account khi đăng ký xong, sẽ có 1€ trong tài khoản. Thường thì nếu bác đã gọi, nên nói cho xả láng hãy cụp máy. Vì sau khi nói xong, cái 1€ kia có thể sẽ biến thành -5€ -2€, lúc đấy thì sẽ ko gọi được nữa

- nếu account bị âm tiền ; chỉ cần đăng ký account khác, = email khác (mỗi email chỉ đc 1 account) là lại chiến tiếp

- nếu bác quay số, thấy nó lè nhè : Vu nơ pu vê pa com pô zi't xồng lờ nu mè rồ (Vous ne pu vê pas composition le numero) thì có nghĩa là 1, bác chưa activate account (hay) 2, tài khoản hết tiền


( VN cố định : 00 84 4 8222222
tít tít : 00 84 983 592 041 )

còn thích tự fone mình để test thì 00 1 716 xxxx xxxx gì gì đó

Monday, September 25, 2006

Kể thêm về Thiếu tướng Tình báo Vũ Ngọc Nhạ -phần 1

Trong bộ hồ sơ ta thu được tại Nha Tổng giám đốc cảnh sát quốc gia của Nguỵ quyền Sài Gòn có đoạn viết:

"Từ trước đến nay, ngoại trừ những giai thoại giả tưởng trong tiểu thuyết trinh thám chưa bao giờ có những tổ điệp báo thành công đến như thế. Cụm A.22 hoạt động do ông Vũ Ngọc Nhạ cầm đầu phát triển đều đặn và thi thố nhiều thủ đoạn mà chúng ta phải nhìn nhận là huyền diệu và xuất sắc. Cụm đã phát triển một hệ thống điệp vụ vô cùng quan trọng và đã len lỏi vào được nhiều cơ quan đầu não của Việt Nam cộng hoà. Những tin tức chiến lược mà Cảnh sát Quốc gia biết họ cung cấp, đều có giá trị giúp cho Hà Nội có được những dữ kiện chắc chắn khi ấn định chính sách của họ đối với cuộc chiến tranh".

Từ những năm 1960 ông Vũ Ngọc Nhạ đã khá nổi tiếng. Báo chí Sài Gòn và nhiều tờ báo lớn ở các nước phương Tây nhắc đến ông với những câu chuyện bí ẩn li kì và đầy vẻ thán phục, ngưỡng mộ.

Cuộc đời hoạt động của Vũ Ngọc Nhạ âm thầm, lặng lẽ nhưng rất mạo hiểm. Ông đã ứng xử "luồn lạch" thế nào để vượt qua, để "chui sâu, luồn cao" để hoàn thành cái công việc đặc biệt ấy. Những việc ông làm thật phi thường. Gian khổ, căng thẳng, sống chết trong gang tấc, kéo dài suốt mấy chục năm, ông vẫn kiên trì chịu đựng, kiên trì theo đuổi lí tưởng của người cộng sản. Công việc đặc biệt của ông mấy ai biết được. Mãi đến năm 1975 khi hai miền Nam Bắc thống nhất, nhân dân cả nước và đặc biệt là quê hương ông, làng Cọi Khê, huyện Vũ Thư,Thái Bình mới hiểu được chiến công kì diệu của người con quê mình. Họ tự hào vì quê hương đã sinh ra và nuôi dưỡng một con người đã trở thành nhà tình báo mưu lược, dũng cảm, trở thành "ông cố vấn" cho 3 đời Tổng thống của chính quyền Sài Gòn mà vẫn hướng tâm mình về với cách mạng, về với nhân dân.

Thiếu tướng Vũ Ngọc Nhạ, sinh năm 1925 tại làng Cọi Khê. Cuộc sống lam lũ và những bất công của xã hội phong kiến nửa thuộc địa sớm ăn sâu vào tâm khảm Vũ Ngọc Nhạ.

Năm 15 tuổi Nhạ được bố đưa vào Huế theo học tại trường trung học Thuận Hoá.

Những năm học ở trường Thuận Hoá, Vũ Ngọc Nhạ được thầy hiệu trưởng Tôn Quang Phiệt bố trí vào tổ chức thanh niên cứu quốc và được giao nhiệm vụ chuyển thư từ, phân phát tài liệu cho tổ chức.

Năm 1947, Vũ Ngọc Nhạ tình nguyện vào quân ngũ, anh trở thành anh bộ đội Cụ Hồ, công tác tại thị đội thị xã Thái Bình. Ông Đặng Trịnh, người bạn thân thiết cùng hoạt động với Vũ Ngọc Nhạ trong tổ chức thanh niên cứu quốc, nguyên Chủ tịch tỉnh Thái Bình cho biết:

- Ngay khi còn trẻ, anh Nhạ đã tận tình với công việc được giao và làm việc hết mình. Anh thông minh, ứng xử linh hoạt nhưng lại rất khiêm tốn và ý tứ giữ gìn. Bản chất con người anh, công việc anh làm đã tạo được uy tín với nhiều người. Vì thế ngày đó anh rất được tín nhiệm và sau này được cấp trên tin tưởng giao phó trọng trách. Công việc anh Nhạ làm đầy gian khổ, phải hi sinh và mạo hiểm. Chúng tôi cũng không ngờ anh đã làm được, hoàn thành được trọng trách một cách tốt đẹp.

Năm 1952, Vũ Ngọc Nhạ mang tên Vũ Ngọc Kép, có mặt trong đoàn đại biểu quân sự tỉnh Thái Bình đi dự Hội nghị chiến tranh du kích Bắc Bộ tại Việt Bắc do Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Tổng tham mưu trưởng Hoàng Văn Thái chủ trì. Trong cuộc Hội nghị này, Nhạ sung sướng biết bao, lần đầu tiên được gặp Bác Hồ. Nhạ nghe như nuốt từng lời Bác dạy, đặc biệt là lời Bác căn dặn: "Phải luôn hết lòng vì dân - Dựa vào dân thì việc gì cũng thành công". Cũng chính tại cuộc Hội nghị này, Vũ Ngọc Nhạ đã nhận nhiệm vụ quan trọng do chính Hồ Chủ tịch và Đại tướng Võ Nguyên Giáp trực tiếp giao phó. Năm tháng và bao biến cố trong xã hội, trong cuộc đời đã đi qua, nhưng lời Bác dặn năm ấy ông Nhạ vẫn nhớ như in. Bác nói: Nhiệm vụ của chú là phải bằng mọi cách để biết được: Mỹ đang làm gì, Mỹ sẽ làm gì và Mỹ đã làm gì. Ông Vũ Ngọc Nhạ bảo: Lúc ấy có thể chết, có thể lao vào lửa tôi cũng sẵn sàng. Vì nhiệm vụ của Bác trao, được chết cho cách mạng, chết vì Bác còn gì sung sướng hơn. Nhưng tôi nghĩ mình phải sống, sống trong lòng địch để hoàn thành nhiệm vụ mà Bác trao cho.

Ông Vũ Ngọc Nhạ nói tiếp: Dẫu sau tôi cũng đã xác định được mình sẵn sàng hi sinh. Đã chấp nhận sự hi sinh thì còn sợ gì nữa. ý nghĩ ấy đã giúp tôi bình tĩnh, vượt qua rất nhiều mạo hiểm và đã thoát hiểm. Nhờ thoát hiểm mà các nguồn tin quan trọng từ phía nội tình của địch chúng tôi chuyển ra cho cách mạng mới an toàn.

*

Bảy ngày liền chúng tôi mời ông Vũ Ngọc Nhạ vào "Phủ Tổng thống" để thực hiện những cảnh quay bộ phim tài liệu Ông Cố vấn trong Dinh Độc Lập, nơi ông đã từng ngồi "đàm đạo" cùng anh em Tổng thống Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu những năm đầu sáu mươi; cùng Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu mưu toan những việc đại sự của Việt Nam Cộng hoà thời kì 1965-1969.

Đứng bên cái ghế của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, cái ghế nay chỉ còn là một di vật bảo tồn trong dinh Độc Lập, tôi hỏi ông Nhạ:

- Từ một Thị uỷ viên, một anh bộ đội thuộc tỉnh đội Thái Bình, chỉ ít năm sau, người ta đã thấy ngày ngày ông ra vào Phủ Tổng thống của chế độ Nguỵ quyền Sài Gòn?

- Đó là bước ngoặt đầu tiên của đời tôi. Tôi cũng không nghĩ là mình lại lọt vô làm việc ở cơ quan đầu não này! Vũ Ngọc Nhạ hồi nhớ lại rồi nói:

- Năm 1954, hoà bình lập lại, với tờ căn cước hợp pháp, trút bỏ trang phục anh bộ đội Cụ Hồ, Vũ Ngọc Nhạ "đóng vai" một sĩ quan Nguỵ. Ông đưa vợ con từ làng Cọi Khê, xã Vũ Hội theo quân đội Pháp xuống tàu Hải Phòng di cư vào Nam. Ông tìm cách "bọc mình" thật kín và âm thầm làm nhiệm vụ. Cuộc chiến đấu thầm lặng, đầy mạo hiểm bắt đầu từ đây.

Vũ Ngọc Nhạ nói: "Ngày đầu vào Sài Gòn, một lần đi qua Dinh Độc Lập đứng ở ngoài nhìn, tôi thầm ao ước một ngày nào đó mình sẽ được lọt vô đây. Nhưng ảo tưởng ấy xa vời lắm. Chưa dám mơ ngày đó tôi đã bị mật vụ Sài Gòn do Dương Văn Hiếu bắt cóc rồi đưa ra biệt giam tại toà Khâm sứ ở Huế".

- Là tù nhân cộng sản, bằng cách nào mà ông được họ trọng vọng đón ông từ nhà tù Huế về Dinh Độc Lập, Sài Gòn, làm cố vấn cho Ngô Đình Nhu và đương kim Tổng thống Ngô Đình Diệm?

- Tôi cũng không ngờ. Ông Nhạ nói. Có điều để đi tới cái đích ấy là cả một chặng đường dài mưu tính mạo hiểm.

- Vượt mạo hiểm cực khó. Chiếm được lòng kẻ đối địch với mình càng khó hơn. Ông thu "hồn vía" anh em họ Ngô bằng cách nào?

- Từ cái "vỏ bọc" của tổ chức bọc cho tôi. Gia đình tôi đóng vai một gia đình giáo dân di cư vào Nam. Dựa vào ảnh hưởng của đức cha Lê, cha Hoàng ở nhà thờ Bình An và Phát Diệm mà tôi đã có dịp quen biết. Chế độ Ngô Đình Diệm rất cần sự ủng hộ của các linh mục này; là các linh mục có "tinh thần" chống cộng rất quyết liệt. Tôi đã thể hiện mình là cái cầu nối cho họ đến với nhau. Từ đó dần dần tôi chiếm được lòng tin của Ngô Đình Cẩn, cố vấn miền Trung. Cẩn "bắc cầu" cho tôi sang cha Thục, ông Nhu và Ngô Đình Diệm.

Ông Vũ Ngọc Nhạ tiếp: Là phụ tá của đức cha Lê, cố vấn cho gia đình Ngô Tổng thống, tôi có điều kiện tiếp cận với các quan chức cao cấp trong chính phủ Nguỵ quyền, với Toà thánh Va-ti-căng, Giáo chủ Pi-e XI, Khâm sứ Toà thánh Sài Gòn, Đức Hồng y Xpen-man Mỹ. Qua đây tôi nắm được khá nhiều tin tức quan trọng của Mỹ và Nguỵ để cung cấp về trung tâm của ta.

- Là người cộng sản nằm trong phủ Tổng thống, có lúc nào ông bị nghi ngờ?

- Thường xuyên bọn mật vụ theo dõi. Tôi luôn biến nghi ngờ thành đức tin để "bọc mình" và thoát hiểm.

Vũ Ngọc Nhạ tiếp:

- Anh em Ngô Tổng thống coi tôi như người ruột thịt. Một hôm họp gia đình có đủ Ngô Đình Thục, Ngô Đình Nhu, Lệ Xuân, Ngô Đình Cẩn và tôi, Ngô Đình Diệm tự đặt biệt danh 5 con rồng cho 5 anh em. Ông bảo: "Từ nay Ngô Đình Thục là Hồng Long, Ngô Đình Diệm là Bạch Long, chú Nhu là Thanh Long, chú Cẩn là Hắc Long, thầy Hai (tức Vũ Ngọc Nhạ) là Hoàng Long. Đã là anh em trong nhà, thầy Hai không cần phải ý tứ gì". Anh em Ngô Đình Diệm càng tin tôi, quý tôi, bọn CIA và bọn mật vụ lại càng "để mắt" đến tôi.

- Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu thỉnh thoảng cũng "quan tâm" đến ông phải không?

- Lệ Xuân là một người đàn bà có sắc, có tài, hiếu thắng và kiêu kì. Ông Nhu nhiều hơn Lệ Xuân hàng chục tuổi. Ông làm việc căng thẳng, luôn vắt óc đối phó tình hình, ít quan tâm đến tình cảm của Lệ Xuân. Có lần Lệ Xuân đến "gần tôi", tôi sang nói lại với ông Nhu. Ông Nhu bảo "quyền của bà ấy tôi không can thiệp". Có người bảo tôi rằng, bà ấy thử. Người thì bảo, bà ấy thật đấy. Chỉ có bà ấy mới biết chính xác.

Ông tiếp:

- Một lần tôi cùng ông Ngô Đình Nhu và Lệ Xuân lên Đà Lạt . Lệ Xuân mời tôi sang phòng riêng làm việc. Tôi bước vào phòng, Ngô Đình Nhu đang ngủ say. Bà ấy rót nước mời tôi và ngồi nhìn tôi rất lạ. Lát sau Lệ Xuân hỏi:

- Anh là cộng sản à?

- Sao bà nghĩ như vậy.

- Anh không cần tiền, không cần tình, chỉ có cộng sản mới thế.

- Tôi cũng từng là cộng sản. Nhưng tôi đã "từ bỏ" cộng sản lâu rồi.

Lệ Xuân lắc đầu:

- Tôi thấy anh lạ thật. Làm việc cho Chính phủ mà không nhận phụ cấp. Gia đình anh thì nghèo xác. Sáng nào trước khi vào Phủ Tổng thống anh chả đèo rau ra chợ cho bà vợ anh bán, tôi biết chứ.

Tôi im lặng, Lệ Xuân tiếp:

- Nếu anh bằng lòng, tôi chỉ cần nói một lời, cả nhà anh sẽ sung sướng.

- Cảm ơn bà, gia đình tôi sống như hiện nay là ổn lắm rồi.

Vũ Ngọc Nhạ nói tiếp: Lệ Xuân thấy anh em Ngô Đình Diệm tin tôi, quý tôi, bà ta cũng quý, nhưng vẫn để mắt theo dõi tôi. Tôi nhận ra và ý thức được điều đó nên những thử thách của bà đều vô hiệu. Hơn nữa, thấy tôi tỏ ra hết lòng vì ông Diệm, ông Nhu nên dần dần bà Lệ Xuân cũng tin tôi và yêu mến tôi. Đó là cơ hội tốt để tôi tạo thêm vỏ bọc và hoạt động trong vỏ bọc.

Ông Vũ Ngọc Nhạ tâm sự: Điểm mấu chốt của người tình báo là phải "tuyệt đối trung thành với anh em" và phải bọc mình cho kín. Rất căng thẳng, căng thẳng 24/24 giờ mỗi ngày và cứ thế, suốt tháng, suốt năm, năm này qua năm khác. Chỉ một tích tắc sơ hở là có thể đổ bể, mình chết đã đành, còn chết lây anh em khác, hỏng cả công việc chung, chết cả vợ con mình nữa.

Nhờ cái "vỏ bọc" bằng niềm tin, mọi công việc, chủ trương, to nhỏ của chính quyền họ Ngô, Vũ Ngọc Nhạ đều nắm được. Ông đã chắt lọc và bằng đường dây mật, những tin tức quan trọng đã được đưa về bên ta.

(Báo Văn nghệ)

Kể thêm về thiếu tướng tình báo Vũ Ngọc Nhạ (phần 8)

Ông Vũ Hữu Duật, nguyên Thị uỷ viên Thái Bình, một đường dây quan trọng của Vũ Ngọc Nhạ trong Phủ Tổng Thống. Ông nói: “Khi tôi lên làm Phó Chủ tịch đảng Dân chủ, đảng của ông Thiệu, mọi người cứ tưởng gia đình tôi giàu có lắm. Nhưng thực tế có phải vậy đâu. Tám đứa con tôi ăn học, khôn lớn toàn do bà ấy nhà tôi lo. Bà ấy buôn bán, xoay sở nuôi con. Hai lần tôi vào tù thì đi nuôi tôi trong tù. Tôi hoàn thành được nhiệm vụ đặc biệt, có công rất lớn của bà ấy”.

Ông Vũ Hữu Duật nói tiếp: “Khi tôi lên đường làm nhiệm vụ đặc biệt, cũng là lúc nhà tôi bồng con rời miền Bắc theo tôi vào Nam. Suốt 20 năm bà ấy cam chịu tiếng xấu là đi theo một tên phản bội. Ngày đó ở Minh Châu, Thái Bình quê tôi, người ta gọi tôi là tên đảo ngũ, bỏ đảng chạy theo giặc vào Nam”.

Bà Phạm Kim Chi, vợ ông Duật kể: “Tháng 8 năm 1954 bà cùng gia đình ông Vũ Ngọc Nhạ trên chuyến tàu di cư vào Nam. Ông Nhạ do tổ chức bố trí đóng vai một trung uý Nguỵ. Trên tàu có chừng hơn chục tên lính Pháp, trong đó có thằng quan hai, người dong dỏng cao, mắt sâu, vận quần áo kaki trắng đi lại khoác vai ông Nhạ vẻ thân thiện. Hình như ông Nhạ đã làm quen với tên quan hai này từ trước. Lúc ấy bà đang lục tìm chiếc khăn mặt để lau cho đứa con nhỏ. Nhưng bà lại nhầm túi của ông Nhạ. Bà lôi trong túi ra một lá cờ đỏ sao vàng. Rất may thằng quan hai Pháp và những người chung quanh chưa kịp nhìn thấy. Bà nhét vội lá cờ vào túi. Bà Chi đổi chiếc túi cho ông Nhạ, rồi ôm chiếc túi có lá cờ và bế thằng con áp vào để che mắt địch. Lá cờ được mang vào miền Nam an toàn. Sau này hỏi ông Nhạ, bà Chi mới biết, lá cờ đỏ sao vàng ngày ấy rất thiêng liêng. ở miền Nam ngày đó chỉ có cờ ba sọc của Mĩ và cờ của chế độ Ngô Đình Diệm. Vì phải xa miền Bắc nên ông Nhạ mang theo lá cờ để đỡ nhớ. Còn một lí do nữa, ông bảo lá cờ là biểu tượng của Tổ quốc, của Đảng, mang theo để nung nấu ý chí vươn lên. Vì thế ông đã bất chấp nguy hiểm khi mang theo lá cờ.

- Bà cũng không sợ khi nhận chiếc túi có lá cờ? - Chúng tôi hỏi. Bà Chi nói:

- Tôi có nguy hiểm cũng không bằng ông Nhạ bị bắt. Vì ông đang đi làm nhiệm vụ đặc biệt cùng chồng tôi.

Bà Nguyễn Thị Nhẫn, vợ ông Vũ Ngọc Nhạ cho biết: hơn 20 năm ông Nhạ ngày ngày sống bên cạnh kẻ thù, cũng là 20 năm bà phấp phỏng không yên. Bà không lo tính mạng của bà mà lo cho chồng, cho con, lo cho bố mẹ, những người vì bà mà suốt đời phải khổ nhục.

Năm 1962, Lệ Xuân, vợ Ngô Đình Nhu thấy gia đình ông Nhạ quá nghèo. Một hôm sang phòng làm việc của ông Nhạ, Lệ Xuân nói: “Anh làm cố vấn cho Chính phủ Quốc gia, mà để vợ con suốt ngày phơi mặt ngoài chợ. Tôi biết, từ trước tới nay anh chỉ nhận tiền công ít ỏi, còn tiền trợ giúp của Chính phủ, anh đều không nhận. Chỉ cần anh trung thành với gia đình họ Ngô chúng tôi, và đừng từ chối những khoản trợ giúp, vợ con anh sẽ sung sướng suốt đời”.

Trong thời gian làm bộ phim tài liệu “Ông cố vấn” chúng tôi có sưu tầm được một băng video ghi hình và lời nói của bà Trần Lệ Xuân do người Mỹ phỏng vấn. Tháng 7 năm 1969, khi đó bà Xuân đang ở Mỹ và lưới tình báo A22 của Vũ Ngọc Nhạ vừa bị CIA bắt tại Sài Gòn. Trong cuốn băng ghi hình có một câu hỏi:

- Thưa bà Trần Lệ Xuân. Bà có nhận xét gì về ông Vũ Ngọc Nhạ người từng nhiều năm làm cố vấn cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm và cho ông Ngô Đình Nhu chồng bà?

Bà Trần Lệ Xuân trả lời: “Khi ông Vũ Ngọc Nhạ từ Huế về Dinh Độc Lập làm cố vấn cho gia đình họ Ngô, được thường xuyên tiếp cận với ông, tôi thấy ông ta là một người khá đặc biệt: Thông minh, thâm trầm, cẩn trọng, làm việc tận tuỵ, nhưng không màng bổng lộc. Anh tôi Ngô Đình Diệm và chồng tôi Ngô Đình Nhu đã nhiều lần chu cấp tiền bạc để ông ta yên tâm suốt đời phụng sự họ Ngô, nhưng ông ta khước từ. Người Mỹ đặt mua ông với cái giá 2 triệu đô (thông qua gia đình tôi) để rút ông ra khỏi lưới Cộng sản (mà họ nghi ngờ) để ông cộng sự với họ, ông cũng từ chối. Khi CIA kết luận ông chính là Cộng sản, bắt ông, xử ông theo luật người Cộng sản phạm tội, tôi không có gì bất ngờ, bởi từ lâu tôi đã nghĩ ông ta là Cộng sản.”

Vợ Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là người rất tôn kính và sùng bái Vũ Ngọc Nhạ. Biết hoàn cảnh gia đình ông khó khăn, nhiều lần bà ta cho tiền, ông cũng đều từ chối. Có lần bà Thiệu nhờ người tin cẩn đem 5 cây vàng và một số tiền đến nhà bà Nguyễn Thị Nhẫn (vợ ông Nhạ) ở xóm Chợ Thị Nghè, bà Nhẫn cũng một mực không nhận. Bà Nhẫn bảo: Mình nhận tiền của họ thì phải làm theo họ. Làm theo họ có nghĩa là mình đã phản bội rồi.

Bà Nhẫn không chỉ là người nội trợ chu đáo, mà bà còn tham gia một phần công việc để giúp đỡ chồng. Có những công việc bà nghĩ nếu để người khác làm, tính mạng của ông và cả gia đình sẽ không bảo đảm. Thế là bà tự nguyện đảm nhiệm công việc liên lạc và làm giao liên cho lưới A22 của ông. Vừa chạy chợ, vừa chuyển tài liệu, tin tức ông thu thập được ở Dinh Tổng Thống đến các cơ sở mật của ta. Nhiều khi bọn mật vụ theo dõi gắt gao, bà phải khoét trái cây, cho tài liệu vào rồi giả đem bán để giao cho “khách hàng”. Một lần trái cây có “mật hiệu” bị lẫn trong thúng hoa quả đem bán. Sợ người mua phát hiện sẽ bị lộ, bà đã gánh về nhà đập vỡ cả hai thúng quả mới tìm được cái quả có chứa tài liệu. Từ ngày bà làm giao liên cho lưới điệp báo A22 của ông và trở thành Đảng viên Đảng cộng sản, mối nguy hiểm của gia đình bà tăng lên gấp đôi.

Bà Nguyễn Thị Nhẫn kể: Năm 1958 ông Vũ Ngọc Nhạ tự dưng “mất tích”. Suốt hai tháng trời bà đi tìm khắp đó cùng đây vẫn không thấy. Một buổi tối bà đang ngồi lo lắng nghĩ tình huống ông đã bị thủ tiêu, bỗng có tiếng gõ cửa. Bà ra mở. Người đàn bà hớt hải, vẻ lo sợ là Kim Chi, vợ ông Vũ Hữu Duật, điệp viên lưới A22 do ông Nhạ phụ trách. Khi cánh cửa khép lại, ngó chung quanh không thấy ai, bà Chi nói: “Ông Nhạ bị bắt cóc cùng nhà tôi. Chúng đưa đi biệt giam ở toà Khâm Huế. Biết tin, tôi vừa ra ngoài đó thăm ông ấy”.

Bà Chi rút trong túi ra một cái bọc nhỏ đưa cho bà Nhẫn và bảo: “Ông ấy gửi bộ quần áo lót đang mặc để bà yên tâm, ông ấy còn sống”. Bà Chi nói tiếp: “Ông Duật nhà tôi bảo, hai ông phải giả vờ đi cầu tiêu rồi ông Nhạ cởi ra đưa nhà tôi cất vào trong người mang về cho bà. Bà chuẩn bị ra Huế thăm ông ấy đi”.

Thế là từ đó, vừa buôn bán, nuôi con, bà vừa chắt chiu thường xuyên ra Huế thăm nuôi chồng. Mãi tới khi ông Nhạ “lọt vào mắt xanh” Ngô Đình Cẩn, cố vấn miền Trung, rồi được ông Cẩn trình lên Ngô Đình Nhu và Ngô Đình Diệm đón về Dinh Gia Long làm cố vấn, mới không phải lo nuôi chồng ở tù. Nhưng nỗi lo khác lại luôn ám ảnh. Người ta bảo “leo càng cao” thì ngã càng đau. Ông là Cộng sản mà làm tới cố vấn Tổng Thống Nguỵ, lộ ra thì chết cả nhà, cả họ. Thời kì ông làm cố vấn cho Ngô Đình Diệm, bà Nhẫn hai lần thót tim.

Lần thứ nhất vào đầu năm 1962, do người Mĩ giật dây, hai máy bay của phe đảo chính bất thần trút bom xuống dinh Gia Long định giết vợ chồng Ngô Đình Nhu. Được tin ông Nhạ đang ở trong dinh, bà lo lắm. Sau mới biết ông và Ngô Đình Nhu vừa ra khỏi phòng thì bom nổ, chỉ mình Lệ Xuân bị thương. Lần thứ hai, vào ngày 28 tháng 11 năm 1963, các tướng lĩnh do Dương Văn Minh cầm đầu nổi lên đảo chính Ngô Đình Diệm, giết chết ông Diệm, ông Nhu. Có người nói quân làm phản đã thủ tiêu ông cố vấn trước khi làm thịt Diệm - Nhu. Rất may, nửa đêm hôm ấy thì ông về gõ cửa.

*

Một tai hoạ lớn ập xuống đầu những người vợ của anh em trong lưới A22 vào đúng ngày 16 tháng 7 năm 1969. Bọn địch đưa tin: Đã phát hiện ra một nhóm Cộng sản nằm trong Chính phủ Việt Nam Cộng Hoà. Tất cả đã bị thủ tiêu dã man: cắt cổ, lấy máu. Chúng tung tin đe doạ vậy. Vì áp lực đấu tranh rất mạnh, bọn địch không thể thủ tiêu được, nên đã giam các ông để chờ ngày xét xử.

Bà Nguyễn Thị Nhẫn nói: Sau khi nhà tôi bị bắt, bọn mật vụ kéo đến bao vây lục soát, rồi nằm lì trong nhà tôi hàng tháng trời. Chúng doạ nạt không lúc nào yên, mẹ con tôi nhiều đêm không ngủ được. Chúng đưa ông Nhạ về nhà đối chất và lục soát. Chúng đánh ông ấy bầm tím chân tay, mặt mày sưng húp. Thương chồng và lo đàn con chúng doạ hành hung, mang bầu mới được hơn bảy tháng tôi đã sinh con.

Bà Nhẫn tiếp: Gia đình bà Như, bà Chi, bọn mật vụ cũng kéo đến lục lọi và doạ không khai chúng sẽ giết cả nhà. Hai bà ấy cứng rắn, kiên quyết, có chết cả nhà cũng không cậy được miệng các bà ấy.

Hơn ba tháng sau chúng đưa anh em trong lưới A22 ra xét xử tại toà án Sài Gòn. Vụ án làm sửng sốt, rung chuyển cả bộ máy chính quyền Nguỵ. Chúng đặt câu hỏi vì sao nhóm Cộng sản lại chui được vào Chính phủ để thâu tóm Dinh Độc Lập. Ai đặt Cộng sản vào những chiếc ghế trong Phủ Tổng Thống? Mật vụ có mắt như mù. Có người nói hay chính mật vụ đã thông đồng với Cộng sản?

*

Bà Phan Thị Kim Chi kể: Những ngày các bà ra nuôi chồng ngoài Côn Đảo, nhà tù không có phòng riêng dành cho vợ chồng tù nhân. Việc âu yếm tình cảm với nhau không có điều kiện. Phải đợi màn đêm buông xuống, từng đôi, từng đôi mới dắt díu nhau ra hàng dương ngoài bãi đảo tâm sự. Gió biển ngoài đảo gầm rú ầm ào suốt ngày đêm. Mấy ai ngờ bên những hàng dương nghiêng ngả trên bờ đảo lại có một sự sống kì diệu. Những cặp tù nhân yêu nhau nồng cháy, tha thiết. Hình như họ bù đắp cho nhau nhưng ngày nhớ nhung xa cách. Lần ra đảo đầu tiên thăm chồng, bà Chi vừa thẹn vừa lo. Nhưng khi nghe chồng kể lại câu chuyện 200 tù cộng sản đóng 5 con thuyền lớn dưới hầm suốt cả năm trời chuẩn bị cho chuyến vượt ngục năm 1952 mà bọn chúa đảo vẫn không hay biết thì bà mới yên tâm.

Sau lần ra đảo nuôi tù trở về, cả ba bà đều mang thai. Riêng bà Kim Chi, hai lần ra thăm chồng ngoài Côn Đảo về sinh được hai người con một trai, một gái. Thế mới biết cuộc sống con người thật kì diệu.

Bà Ngô Thị Như, người ngồi đốt tài liệu mật của địch ở nhà lao toà Khâm Huế, mười năm sau khi ra nuôi chồng ở nhà tù Côn Đảo bà lại làm một việc mạo hiểm đầy ý nghĩa. Bằng nghiệp vụ của mình, ông Lê Hữu Thuý đã lấy được bản báo cáo mật của chúa đảo gửi cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu về con số tù chính trị tại Côn Đảo. Bà đã mang tài liệu này về chuyển cho cơ sở của cách mạng. Lúc đó tại Hội nghị Paris bàn về việc trao trả tù chính trị, Thiệu công bố ở Côn Đảo có 5000 tù nhân. Chúng định ỉm đi hơn một nửa số tù chính trị để chờ cơ hội thủ tiêu. Trong khi đó, phía ta đưa ra chứng cớ từ bản báo cáo của chúa đảo là 12000 người. Tài liệu gốc này làm Thiệu choáng váng, mất uy tín nặng nề trước Hội nghị và dư luận. Vị Giáo Hoàng đã huỷ bỏ cuộc tiếp kiến với vợ chồng Nguyễn Văn Thiệu và gọi y là con chiên ma mãnh, dối trá. Bản tài liệu là chứng cớ buộc địch phải trao trả hết 12000 tù chính trị ở Côn Đảo cho ta năm 1973.

Hai mươi năm sống trong lòng địch, vừa nuôi chồng trong tù, vừa nuôi dạy 9 người con ăn học khôn lớn, đến nay tất cả đều phương trưởng. Bà Như bảo, những năm tù đầy gian khổ ác liệt, bà không sợ, nhưng sau ngày hoà bình bà lại hoang mang lo sợ. Bởi chồng bà, ông Lê Hữu Thuý, người ra tù vào tội, chịu mọi cực hình tra tấn vẫn một lòng trung thành, tận tâm làm việc cho cách mạng. Nhưng cơ quan lại cho ông về nghỉ việc sớm, không còn đảng viên, không chế độ chính sách, ông phải về nuôi heo, nuôi thỏ để kiếm sống. Mãi đến năm 1990, tức 15 năm sau, ông mới được “xét lại”, được phục hồi đảng tịch, được thăng cấp từ Thượng uý lên Đại tá. Và đặc biệt ông được Đảng và Nhà nước tuyên dương là Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân. Hôm đi dự lễ đón nhận danh hiệu anh hùng, ông đưa bà cùng đi. Ông bà rất cảm động, cười mà nước mắt cứ dàn ra.

Bà Nguyễn Thị Nhẫn, bà Phạm Thị Kim Chi cũng trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Năm 1975 sau ngày miền Nam giải phóng, bà Nhẫn cùng chồng (ông Vũ Ngọc Nhạ) về thăm làng Cọi Khê, nơi chôn nhau cắt rốn của ông bà. Thấy đoàn xe về làng, dân trong thôn xóm kéo ra rất động. Khi ông bà Nhạ từ trên xe bước xuống, cả làng ngớ ra. Họ không ngờ một gia đình đi theo giặc mà họ đã từng căm thù nguyền rủa, thì nay lại được Đảng, quân đội trịnh trọng đưa về làng thăm quê hương. Sau chuyến đó, dân làng mới hiểu: Thì ra trong những năm tháng mọi người coi khinh, lên án ông Nhạ, bà Nhẫn là những kẻ bất lương theo giặc, thì chính những năm tháng này ông bà lại phải cam chịu bao nhiêu cay đắng, khổ sở ở bên kia chiến tuyến. Cuộc hội ngộ hôm ấy, dân làng Cọi Khê không ai cầm nổi nước mắt.

*

Chúng tôi tới thăm gia đình ông Vũ Ngọc Nhạ ở Quận 3, thành phố Hồ Chí Minh đầu năm 2001. Ông đã ở tuổi ngoài 70, vẫn hoạt bát, tinh thông. Nhìn ông bình dị, phúc hậu, chúng tôi không thể tưởng ông đã từng trải qua gần một nửa thế kỷ gian khổ đối mặt với bao khó khăn thử thách và đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thần kỳ. Ông vẫn nhẹ nhàng, cẩn trọng niềm nở tiếp mọi người. Ông đưa chúng tôi xem cặp hồ sơ lưu những kỷ niệm ông còn giữ được gồm: tấm ảnh anh bộ đội cụ Hồ Vũ Ngọc Kép, đầu đội mũ nan bọc vải, trên mũ chăng lưới dù đứng trước cổng tỉnh đội Thái Bình năm 1948. ảnh Vũ Ngọc Nhạ đưa vợ con bước xuống tàu há mồm ở Hải Phòng di cư vào Nam 1954. ảnh gia đình ông ở căn nhà lá trong xóm chợ Thị Nghè năm 1960. Lá thư của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu gửi Hai Long (Vũ Ngọc Nhạ) viết trên một trang giấy đã ngả màu vàng. Lá thư của người thư ký riêng cho ông Thiệu gửi Hai Long đề ngày 6 tháng 3 năm 1975 v.v...

Làm cố vấn cho ba đời Tổng Thống và làm vị tướng tình báo xuất sắc của Quân đội Nhân dân Việt Nam, nhưng cuộc sống gia đình ông vẫn bình dị, khó khăn như bao gia đình khác. Bị địch tra tấn gãy hai rẻ xương sườn, là thương binh 2/4 lại bị bệnh trọng, sức khoẻ của ông ngày một sa sút. Ông thường lui tới thăm hỏi, giúp đỡ các gia đình đồng đội trong lưới tình báo năm xưa. Một vị tướng sống giữa đời thường khiêm nhường, đức độ, bạn bè ai cũng khâm phục, kính nể.

Vinh quang từ những chiến công độc đáo của ông, của đồng đội ông trong lưới A22 nhiều người vẫn nhớ. Ai cũng nghĩ ông đã mãn nguyện với niềm vui, với sự cống hiến to lớn của mình cho cách mạng, cho đất nước. Nào ngờ có những điều xót xa, trăn trở từ đáy lòng ông những năm sau này đã mấy ai hay! Hình như ông cố nén chịu, vì ông hiểu sự “bạc mệnh” của những người làm nghề tình báo, thời nào cũng thế. Một số người vẫn nghi hoặc ông, bảo ông ăn ở hai lòng. Nghi là ông thông đồng với đối phương. “Không ngả theo chúng làm sao ông ta tồn tại được trong hang hùm suốt ba đời Tổng Thống Nguỵ”. Mỗi lần nghe vậy, ông chỉ lặng im và cắn răng cam chịu. Biết bày tỏ lòng mình với ai đây? Bao năm chiến tranh ông đã vượt qua trăm ngàn thử thách nghiệt ngã, vậy mà những năm hoà bình có lúc ông đã không vượt qua. Có lẽ, vì dằn vặt, nghĩ ngợi nhiều, con bệnh quái ác phát ra ngày càng trầm nặng. Cuối năm 2002 Thiếu tướng tình báo Vũ Ngọc Nhạ đã vĩnh viễn ra đi !

Cuộc đời những người làm tình báo nghiệt ngã là thế. Những người vợ, người thân của họ cũng chung hoàn cảnh như vậy. Vinh quang, cay đắng, công trạng và hận thù luôn song hành tồn tại trong họ. Vượt qua nó không thể ngày một, ngày hai, mà có khi phải đánh đổi bằng cả đời người.



(Báo Văn nghệ)