BanGaiXinhXan
Đời người như một dòng sông, dòng sông của thời gian thầm lặng trôi ko bao giờ trở lại, dòng sông của tri thức nơi có những "người đưa đò" giúp ta vượt ghềnh thác, dòng sông của sự tự suy, một ngày kia dù có hòa vào biển khơi vẫn ko quên nguồn cội...
Một bài thơ hay, đọc đã lâu, nay post lại, cho các bạn, cho mình, và cho người khác :)
NGƯỜI LÁI ĐÒ
Thảo Nguyên
Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...
-----------------------------
Anh, con đường xa ngái
Anh, bức vẽ không màu
Anh, nghìn nỗi lo âu
Anh, dòng thơ nổi gió...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment