Monday, April 24, 2006

Hịch Thăng Long

Ta thường nghe : Sake, Xchâu, Sain… Nặng lòng tạo lên Thanglong trí tuệ. Evil, Quốc Hưng, Phan Việt, Anh vũ… ngẫm sự đời, vì tri kỷ gây dựng cõi hào hoa. Phan Việt, Gaup, Phan An, Tung4… rút lòng mình trăn trở khát khao tạo hồn Thăng Long bất diệt. Ví thử mấy người đó khư khư thói nữ nhi thường tình thì cũng đến chết gục ngoài xó cửa, ôm mặt ròng ròng vì gái, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được.

Các người vốn dòng tri thức, chí ít cũng cho mình hiểu biết thông tuệ mà chẳng biết ngẫm trước sau, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện gần đây mà nói. Cộng đồng admin như thây khô áo gấm nhìn người bằng con mặt đục ngầu lệch lạc. Ma cũ thắp hương thờ, trọng dụng nịnh thần vô tài bất đức. Coi trọng bản thân như giống sài lang, thèm gái gú xử đồng loại bằng luật thú rừng . Lật lại “thăng long xấu xí” , nhìn tử sỹ người nào tâm huyết muốn gồng mình mở đường, không điện giật cũng chết đuối dưới bể bơi.

Huống chi. Ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nhìn nịnh thần đi lại nghênh ngang từ bàn hội nghị đến quán chè buông lời giáo nhân bỉ ổi. Uốn lưỡi cú diều lăng nhục kẻ lạ. Đem thân dê chó khinh rẻ điều hay. Sain phò vì danh lợi mặc triều đình điêu đứng, JW dốt nát huênh hoang trợn mắt nạt dân, quỳ gối rập đầu, xứng bậc nhất nịnh thần. Người có tâm có tài, lẳng lặng khóc ròng rồi ẩn cư trốn lãng việc đời. Evil nghĩa nữ ngủ quên trong danh vọng a dua nanh nọc cùng đàn đàn chã gái. Những kẻ post được vài trăm bài nghĩ mình già đời hết chã, dở giọng đàn anh bảnh choẹ huấn dạy điều ngu. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, đem gái đẹp vất vào lầu xanh, tránh sao khỏi tai hoạ về sau.

Ta thường vào nét thâu thâu ngày, nửa đêm lại tỉnh. Ngẫm các ngươi mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Chỉ giận chưa gõ phím đến vỡ bàn, nhìn màn hình cho nổ bóng. Căm kẻ dốt nát chí đo thiếu tấc, tài chẳng đủ gang. Thù kẻ hèn vì danh, chẳng biết đến trên cao còn núi. Xót xa thay.

Các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền. Coi vận mệnh thanglong như cỏ rác, muốn lợi dụng nhân tâm đánh bóng danh mờ, ngày ngày say đắm nhậu nhẹt gái gú, cười nói hỉ hả cố tỏ ra dạng anh hào. Tối tối vui vẻ đong đưa chửi người mong vượt danh kẻ chợ.

Nay các ngươi nhìn toàn cảnh mà không thấy lo, chịu thân quốc sỉ mà không biết thẹn, làm tướng quản quân mà không biết tức, cũng bởi ngu si. Nghe điệu khệnh đời rồi cũng bỏ qua, chỉ vì cả nể. Có kẻ lấy việc đong gái, khoe của làm trò vui. Có kẻ lấy sự giáo đời khắp nơi làm tiêu khiển. Có kẻ quyến luyến hư danh ngày đêm hậm hực. Có kẻ bỉ người mát mặt chỉ để vinh danh. Có kẻ thích rượu ngon, có kẻ mê giọng nhảm.

Nếu bất chợt có chuyện xảy ra thanglong lại xẻ nghé tan đàn. Danh hão chẳng lưu lại muôn đời, gái ngon chẳng vui vầy sớm tối. Lúc bấy giờ thân hữu tan nát mỗi phương đau xót biết nhường nào ! Chẳng những tri thức các ngươi không được trau dồi mà để thế hệ sau thờ ơ thế cuộc. Chẳng những ta buồn cho đảm lược chẳng làm nên nghiệp mà các ngươi các ngươi cũng thân bại danh tàn. Gái đẹp các nơi bị kẻ khác bắt đi, nguyên khí thăng long điêu tàn ảm đạm. Danh các ngươi như bóng câu thành bia mộ. Chẳng những các ngươi chịu nhục đến trăm năm tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu mà người đời bỉ lại các ngươi là kẻ bại trận thiếu tài. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn trau dồi học hỏi, vui chơi thoả chí, trí tuệ hào hoa còn có được chăng.

Nay ta bảo thật các ngươi : Nên lấy việc thế hệ sau này tài năng không đất dụng làm nguy, nên lấy điều vì cam chịu bất tài cua gái xấu để anh em bỉ ôi làm sợ. Phải huấn luyện nhân sĩ, tập duyệt hành văn, trau dồi tri thức. Cởi mũ áo nghênh ngang, hoà mình bá tánh làm lại cuộc đời. Cảm nhục nhã khi khệnh khạng chót vót nghênh ngang nghĩ cao hơn người. Khiến cho ai nấy đều giỏi giang, mang lợi ích cho xã hội như Dangtuan viết vietkey, mong công bằng cho gái mà chịu bỉ tiếng xấu muôn ngàn như Evil, lý thuyết rạch ròi như ThanhCong, rồi tiến tới thuê Khựa, Mẽo làm quân hầu để mở mang sự nghiệp. Như vậy chẳng những danh các ngươi sáng ngời muôn thủa. Trăm năm sau kẻ tri thức xa quê còn có chỗ xum vầy. Chẳng những thân ta kiếp này thoả chí, trăm đời sau còn được tiếng thơm. Chẳng những thuỵ hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không ?

Nay ta rút tâm huyết viết viết hịch này thoả chí bình sinh. Coi nhân tâm, tri thức làm trọng. Bỏ qua miệng tiếng người đời khen chê. Theo lời ta gọi thì là đồng bạn, nhược bằng khinh bỏ, trái lời ta bảo thì ta cũng chỉ cười vui.

Vì sao vậy ? Tri thức phải trau dồi, sáng tạo, trăn trở mới mong đạt thành quả. Vậy mà các ngươi cứ điềm nhiên như sự đã rồi. Tre già măng mọc há các ngươi không hiểu. Các ngươi chỉ chăm chăm dẫn mọi người theo bóng các hồn ma. Chẳng khác nào quay giáo xin hàng giặc dốt. Tự để nhân sỹ oán trách, bá tánh lầm than. Nếu vậy sau này để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất trở này nữa ?

Cho nên ta viết hịch này để mong các ngươi hiểu rõ bụng ta.

No comments: