"...Thế mà anh... giờ đã rất xa rồi...
Anh đã có cho riêng mình một vòm trời khác
Mùa đã đổi, sắc hương đầu đã nhạt
"Thuở ấy quá xa đâu dễ trở về..."*
Em say quá các bác ạ, vừa đi đám cưới về...
Này đây bài thơ anh tặng trước ngày anh cưới. Nâng cốc mừng hạnh phúc của anh...
"Mỉm cười... Ta gọi nhau bằng hữu
Để lâng lâng khi cạn chén hồ đào
Để ấm lòng mỗi phút tương giao
Và hạnh phúc mỗi lần tương ngộ
Cuộc đời đắng cay, vui buồn, sướng khổ
Và bon chen, phù phiếm, xa hoa
Còn gì hơn khi có bạn, có ta
Giữa biển lớn, không thấy mình đơn độc
Ba mươi tuổi... sắp qua dần đỉnh dốc
Ngoảnh nhìn mình... Tay trắng... vẫn trắng tay
Một đoạn đường... vay trả... trả vay
Còn chút tình... ta gọi nhau bằng hữu..." (@ anh)
Ngày xưa ai nói "Anh sẽ cùng em đi thật xa, dù bằng chân đất..." Giờ anh một mình rẽ sang nẻo khác, còn biết trân trọng những gì đã có, thôi thế cũng là đáng quý. Chúc anh trên con đường mới đừng bao giờ cảm thấy mệt mỏi chán chường, đừng bao giờ để cạn những yêu thương, dù tình yêu thương ấy anh chẳng dành cho em dẫu chỉ là chút ít. Chúc anh hạnh phúc!
Nào, "mỉm cười, ta gọi nhau bằng hữu
Để lâng lâng khi cạn chén hồ đào..."
------------------------
Bấy nhiêu thôi, chừng ấy cũng đủ rồi/ Dẫu ngày mai em vẫn phải gồng mình lên mà sống/ Thì anh biết chăng giữa cuộc đời xáo động/ Gương mặt mỉm cười kiêu hãnh ấy là ai...
(*) "Thuở ấy quá xa đâu dễ trở về": Một câu thơ của Bằng Việt
__________________
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment