Gửi người đàn ông bé...
Tôi và anh, chúng ta biết nhau không hơn một người bạn. Một quan hệ rất người. Và tôi đã nghĩ rằng mãi mãi sẽ chỉ là như thế thôi.
Tôi quan sát anh và anh cũng có cơ hội quan sát tôi khi chúng ta cùng có một mối quan hệ. Khi anh nói:
Cuộc sống của anh không giống cuộc sống của tôi - Làm sao có thể giống nhau được. Tôi đã từng đối diện với những bộ Veston bảnh bao và quan trọng hơn anh nhiều. Trong khi anh mới chỉ là một công chức quèn với một vài lượng tri thức mà ai cũng tối thiểu có thể có được nếu chọn con đường như anh để đi qua ngày. Tôi được người ta ưu ái chìa tay ra bắt và mong nhìn thấy ở tôi một nụ cười hài lòng chứ không như anh, đang tự mình đi tìm kiếm điều đó một cách cực nhọc.
Anh coi thường những người bạn của tôi - Tôi đồng ý là họ rất bình thường với một vẻ bề ngoài giản dị và đôi khi còn xộc xệch. Nhưng anh không biết rằng họ đã dám sống cạn mình cho những ước mơ và đốt cháy đam mê mỗi khi họ có cơ hội nhìn thấy nó xuất hiện ở đâu đó trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi của cuộc sống. Tôi dám chắc họ giàu có tinh thần hơn anh rất nhiều lần. Anh là một kẻ sĩ diện và nghèo nàn cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi thất vọng về anh như đã luôn thất vọng sau mỗi nụ cười hài lòng giả dối mà tôi vẫn hay ban phát cho những kẻ bỉ ổi và đạo đức giả tồn tại đày rẫy như côn trùng rộ lên sau cơn mùa thay mùa vậy.
You are easy girl - Anh là một thằng ngu và xuẩn xít. Bắt đầu tôi nghĩ thế từ những câu tiếng Anh không hoàn chỉnh cùng với cách phát âm nhà quê của anh. Anh đã từng ép mình phải làm hài lòng một vài con đàn bà mà anh gọi là "Chó cái". Tôi càng thất vọng lớn lao hơn khi anh kể về điều đó với một người như tôi trong khi tôi đã cho anh cơ hội nhận được tất cả những ấn tượng tốt đẹp và thánh thiện từ tôi. Một vài cái cầm tay hay nhiều hơn là một cái hôn nhẹ chào tạm biệt nhau.... Anh chưa có may mắn để được nhận nhiều hơn thế từ tôi hay bất cứ một cô gái trẻ nào luôn đề cao những giá trị tinh thần và sống chết cùng với nó mạnh mẽ đến từng phút giây như thế này.
Anh nghĩ chúng ta sẽ không gặp nhau trong một thời gian - Sao anh tự tin thế? Anh có gì hay để tôi muốn gặp lại?
Đó mới là điều tôi quan tâm. Vì tôi biết rằng, anh sẽ mãi mãi nhạt nhẽo như thế này, nhạt hơn cả cái thứ nước mà tôi chỉ dùng khi uống vài viên thuốc cho dễ ngủ. Anh mãi mãi vẫn chỉ là một thằng đàn ông nửa vời và luôn luôn sẽ sống trong cái khung chật chội quen thuộc đến nhàm chán như anh đã và đang sống từng ngày thôi!
Này anh, anh vẫn chỉ là một cậu bé chưa bao giờ lớn lên mặc dù đã bồng bột chạy theo nhiều ảo tưởng. Anh đến giờ này và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tỉnh giấc để thoát khỏi giấc mơ hà tiện của mình.
Tôi 20 tuổi và sẽ mãi mãi là cô gái trẻ thanh xuân và đích thực nồng nàn. Trong khi anh đã già cỗi và vô vị. Anh có nhận ra là đôi khi tôi còn cảm nhận được anh tanh như nước ở bất kỳ cái cống rãnh nào trên đường phố của HN nhỏ bé này, anh có biết không anh?
Tôi đã biết đi xe hơi, ăn ở những nơi ngon nhất, mặc những gì đẹp nhất... và nếu chán thì đi tới những miền đất xa mới để tìm kiếm điều thú vị. Còn anh, quanh quẩn trên những con đường bụi bặm và đông người chen chúc. Anh đi qua và không ai biết anh vừa đi qua. Anh vội vàng đến nỗi không biết trên con đường mỗi ngày anh đi hôm nay vừa có một cái cây, một ngôi nhà hay chỉ đơn giản là một góc đường đã không còn nguyên vẹn giống như ngày hôm qua. Thật đáng tiếc là tôi đã nhìn thấy anh thường xuyên như thế. Cứ như đó mới là cuộc sống mà anh mơ ước vậy.
Ôi chao!!! Một con người không đơn giản và cũng không phức tạp. Anh nửa vời quá! Anh mơ một giấc mơ ngắn ngủn và hà tiện. Anh gom nhặt và chi ly từng cảm xúc. Tinh thần anh đang bị đói khát như quỷ Satan mà anh không biết. Anh tội nghiệp! Anh vào đây giải trí, tìm kiếm một vài mối quan hệ, anh bày ra đó những thứ rác rưởi mỗi khi anh không vui... nhưng anh lại sẵn lòng phỉ nhổ vào đây như là anh sạch sẽ hơn tất cả. Anh thật cơ hội và nhặt nhạnh biết bao!
Còn em thì.......
Em thích nhìn và không nhìn, nghe và không nghe, ngửi và không ngửi, sờ và không sờ, nếm và không nếm... Em tìm một vẻ đẹp thân thiết, tự nhiên và mộc mạc. Một vẻ đẹp sáng bừng lên theo thời gian. Đó là một ý niệm của Zen - một vẻ đẹp giản dị nhưng cũng thật phù du!
Anh ngồi đó. Đối diện với em, thật ẻo lả và kiểu cách trên chiếc ghế tựa bằng gỗ thông. Mắt anh nhìn thẳng nhưng em biết anh chẳng nhìn thấy gì sau lớp kính đã mờ mịt bụi đường sau khi anh đã đi như thế từ chỗ làm để đến đây với em.
Anh hôm nay mặc áo sơ-mi màu trắng và cà-vạt thì chấm nhỏ xanh nhạt... Là hình ảnh em quen thấy ở khắp các căn phòng, các tòa nhà, trên những con đường khắp nơi của thành phố nhỏ bé và đông người đến ngạt thở này. Anh và người ta chắc đi như nhau, khi nào cũng hổn hển và gấp gáp. Vội vàng cứ như là để đi ăn cướp vậy!
Sao anh không ngồi thoải mái hơn? Em sẽ thích cách anh ngồi trễ nải và hơi chút nghỉ ngơi lười biếng trên chiếc ghế cứng như đá kia ở một nơi xa lạ và vô vị như thế này.
Chữ O màu đen - được viết theo lối thư pháp trên tường của một ngôi đền là biểu tượng của Wabi-sabi. Đó là một khái niệm khó giải thích nhưng nó hiển hiện trong tất cả mọi thứ. Em trong cơn đau đầu vẫn đang quan sát anh bằng một vài ánh nhìn lướt qua. Mắt em dừng lại trên tay anh. Anh đang mải miết lau đi một cái gì đó bằng một chiếc khăn tay xanh thẫm có họa tiết caro nhỏ. Em đã luôn thích những người đàn ông biết dùng khăn tay từ khi em 16 tuổi. Em nhớ sau này, nhiều lần nữa em vẫn gặp lại chiếc khăn của anh, em nhìn thấy nó trong túi áo khoác, đàng sau túi quần Jeans, trên hai tay anh và cả trên mặt anh.
Em tự nhiên biết mình thích thú sự tối giản. Em nhớ lại một không gian tối giản trong ngôi nhà gỗ Tawaraya - một quán trọ đã 300 năm tuổi. Ở đó các tiện nghi hiện đại đều giấu mình khiêm nhường. Nó- Cái tinh thần tối giản ấy nhập vào bức tượng gỗ 1500 năm tuổi trong ngôi đền Koryuji. Nó lẩn khuất trong những bức họa, ẩn hiện xung quanh những cánh cửa dày và thì thào đâu đó bên dưới sàn gỗ cót két mỗi khi có bước chân qua lâu đài cổ Nijo. Em cũng nhận ra nó đang náu mình trên tổ của những con diệc bạch trên mấy hòn đá nhỏ trong ngôi đền mái vàng- bản sao ngôi nhà của những vị tướng quân thế kỷ XIV...
Trong khi đó, anh vẫn đang ngồi vặn vẹo trên chiếc ghế gỗ phía trước mặt em. Anh chỉ cách em một khỏang cách dài chưa tới một cánh tay. Em nghĩ là em đang nằm bò ra trên cái bàn ngổn ngang cốc đựng đồ uống và gạt tàn. Em bất nhã như thế ở chỗ này để cố gắng, cố gắng tiến gần đến với khuôn mặt và ánh nhìn của anh hơn. Đó là vì em thích quan sát anh thật gần!
Em đang tìm kiếm một điều khác ở anh để chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi tinh thần. Em đang tìm kiếm ở anh một sự vay mượn tinh thần tạm thời để vượt qua chặng đường em đã đuối sức.
Em lại thấy nó - sự tối giản luôn làm em thích thú. Nó đã tĩnh lại trong dáng xiêu vẹo của một cái cây đứng đơn lẻ hàng trăm năm nay trong quần thể của ngôi đền. Em biết đó là sự thanh khiết. Trong khi đó, bên em anh vừa thở dài một cách đầy dáng vẻ nặng nhọc và uể oải. Em cho là chẳng qua anh đang tìm cách để biểu lộ sự hài lòng và thỏa mãn về một điều ngớ ngẩn nào đó mà em có lẽ sắp được biết???
Có mười năm khối đá trong khu vườn này được xếp theo một nguyên lý kỳ ảo. và dù ai đó, cả em và anh đều có thể nhìn rõ ràng mười bốn khối đá dù cho có ngồi ở bất kỳ đâu trong khu vườn. Em nghĩ em có đủ tinh thần để nhìn thấy khối đá thứ mười năm. Em đã nhìn nó bằng con mắt của tâm hồn một cách đầy đủ và trọn vẹn. Em đã nhìn nó bằng lý trí! Trong khi đó, anh vẫn còn ngồi đó- anh đã bắt đầu nhăn nhó vì cảm thấy nơi đây bắt đầu đông người khi xuất hiện thêm một vài người khách mới. Em đồng ý là chẳng thể nào dễ chịu với một không gian chật hẹp không tiện nghi của quán cà-phê, nhưng em vẫn nghĩ, nếu họ cười với em thì em vẫn sẵn lòng tặng họ nụ cười xinh đẹp của em
Em đang lạc vào trong các chi tiết. Anh vẫn chỉ là một thực thể đối diện. Em bắt đầu cảm thấy bị thất bại và nhượng bộ. Em nghĩ em nên quay về với ký ức khô, quay về với khu vườn khô. Những đường cong, vết nứt, những mảng rêu xanh, bóng của những tảng đá thạch anh, những mảng nước nghiêng về phía sau, những bờ tường bám bùn, những nóc nhà phủ sỏi... anh chưa từng bao giờ có nó phải không? và em biết anh sẽ chẳng bao giờ có được nó cho dù anh đã qua đây nhiều lần. Tất cả những gì anh có thể cho em biết là sự gấp gáp của anh sau những giờ học để đến với công việc làm thêm nào đó, một cô gái "ngọt ngào" như anh nói và anh kể, anh đã chỉ có thể mang về một thứ vật chất duy nhất là cái máy tính.
Còn em, em khi trở về nhà đã mang theo nhiều hơn lúc ra đi. Với em, khu vườn khô ở một nơi nào đó là tinh thần sau những chuyến đi. Đó là nơi và cũng là cách để có thể đem yên bình đến cho những gì hung bạo nhất!
Em thích sự tinh khiết. Người đàn ông của em nói: " Hãy mở rộng để đón nhận những gì bản chất nhất" Em đã từng và vẫn đang tìm kiếm. Em đã từng chóang váng rồi nhẹ bẫng khi hiểu mục đích là đặt chính em vào một tâm thức mở. Em sẵn lòng đón nhận điều tốt đẹp nào đến từ xung quanh. Còn anh, thật đáng chán, khi anh vẫn ngồi đó, nhấm nháp đến vô duyên cốc nước không mùi vị. Anh đang uống một cốc nước cùng với một người bạn mà mỉa mai cứ như là anh đang bị ép phải làm tình với một cô gái xấu xí vậy!
Wabi-sabi là một nguyên lý. Ở đây có đến một trăm hai mươi loài rêu đang sống giữa những ngón tay của nước. Rêu dày, rêu mỏng, rêu có bướu. Rêu bám vào vách đá, thân cây, thành cầu. Rêu phủ kín quanh con thuyền ở duới kia. Cả cánh đồng rêu, cả núi rêu, rêu có ở khắp nơi... Thiên đường rêu này đã có từ 700 năm nay. Chúng một khô và một ướt - nhưng chúng tuân theo nguyên lý Wabi-sabi: Xâm phạm lãnh thổ của nhau để tạo nên một vẻ đẹp bất ngờ.
Anh vẫn còn ngồi đó, thật vô cảm và vô tình. Còn em, chợt thấy ngây thơ và vụng dại - cái trong trẻo của một thiên đường nơi trần thế
Nhưng không ai có thể sống mãi trong thiên đường. Cô ấy trông thật rực rỡ với gương mặt mỏng manh như sứ. Những bông hoa cúc rủ xuống từ mái tóc đen, môi dưới đỏ trong khi môi trên hòan tòan trắng. Cô ấy mới chỉ 16 tuổi và là một maiko. Cô ấy bắt đầu múa, trói chặt linh hồn những người đàn ông bằng ánh mắt đen láy và cánh tay duyên dáng. "Cặp mắt và đôi tay làm nên tất cả - chúng kể cho ta nghe nhiều chuyện, nhưng thực sự đôi chân mới là động cơ. Những chuyển động của đôi chân sẽ tạo nên vũ điệu!"
Anh nói với em điều gì nhỉ: "Cảm xúc của anh là những ngón tay, tất cả đều chảy qua những ngón tay, chỉ trừ khi anh đang "having sex".... Em có thể hiểu và cũng đôi khi không hiểu. Đôi khi nó trở nên có ý nghĩa và làm em thích thú với điều vừa khám phá được từ anh. Đôi khi em cho nó là điều ngớ ngẩn như muôn vàn điều ngớ ngẩn khác có sẵn trong cuộc sống.
Vườn khô và mắt kỹ nữ ướt
Vườn ướt và ký ức khô
Em hay thích những điều không liên quan. Sao không cảm nhận cuộc sống theo cách của em nhỉ??? Chúng ta đi qua nhau và em nghĩ thật đơn giản rằng: Anh - người đâu mà vô tình đến thế!!!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment