Hic, cái gọi là "Hà Nội trong tim tôi" giờ chỉ còn là ký ức thôi. Cái "Hà Nội ngày xưa ấy" nó bây giờ là những dãy phố ồn ào, bụi bặm, những khu chung cư đông kín dân, những dãy hàng ăn đông nghẹt thực khách với lối kiến trúc xô bồ, tạp nham, người tứ phương pha trộn,... nói chung ko còn gì gọi là bản sắc riêng, và chẳng biết là sẽ còn biến đổi đến đâu. Nếu có gì được giữ lại, họa chăng đó là mấy bài tản văn xưa thấm đượm hồn Hà Nội, mà cũng chỉ đọc cho vui thôi, bi giờ văn hóa được đo bằng [B]Money[/B]!
[B]Hà Nội của chị [/B]
[I]Kim Anh[/I]
Chị gọi Hà Nội là của chị vì những ký ức ngọt ngào về Hà Nội chỉ của riêng mình chị. Có tham lam quá không em? Giống như trong tình yêu, khi yêu thực sự thì không thể chấp nhận có thêm một người khác? Em hay bảo, chị là một trong số ít người nói Hà Nội đẹp, và hay lập luận, đưa dẫn chứng cho chị thấy, rằng có những giá trị đang bị đảo lộn mà chị có lẽ khó hiểu nổi. Ở lứa tuổi của em chị mới bắt đầu yêu, còn bây giờ chị đang làm lại từ đầu - cũng chẳng hẳn từ đầu nhưng gần như vậy. Có những lúc chị thực sự bi quan, nhưng rồi chị hiểu: cuộc sống cần nghị lực và tin tưởng.
Bạn chị có dạy chị hai chữ "Vô thường" - mọi vật đều có thể biến đổi và chị phải học cách chấp nhận. Có thể, chị chưa thật sự ngộ ra nên vẫn tiếp tục mơ ước, bởi trong thực tế, có những giấc mơ đẹp đã biến thành hiện thực. Em thấy không, nếu con người không biết ngắm nhìn dải Ngân hà bao la và mơ tưởng đặt chân lên mặt trăng hay các hành tinh xa xôi khác, thì có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chỉ quanh quẩn trong trái đất. Trái đất là lớn với ta, nhưng thực ra rất bé nhỏ trong cả vũ trụ. Vậy thì, em hãy cứ mơ đi nhé.
Và chị sẽ đưa em về giấc mơ của chị, giấc mơ có thật về Hà Nội chỉ của riêng chị.
Hà Nội trong chị là Hồ Gươm êm ả, là Cung Thiếu nhi với cái sân nhỏ có ghế đá hình bán nguyệt màu trắng, là vườn hoa con Công mà chị cứ đứng nhìn không chán khi con công nó xòe cái đuôi dài và đầy màu sắc, là cái xích đu bằng sắt người ta đặt trước cửa khách sạn Thống Nhất (chị xin lỗi vì không nhớ chính xác lắm, nhưng bây giờ là khách sạn Metropole). Cái xích đu sắt đó em biết để làm gì không? chị thích ngồi lên trên đó rồi lấy chân đẩy qua đưa lại, chơi hàng giờ không biết chán. Chị còn thích cả ngân hàng Nhà nước nữa với cái đường gờ cao cao bằng đá; lúc nhỏ chị đi đi lại lại trên đó và thấy mình giống như một diễn viên xiếc thực thụ. Buồn cười không vậy em?
Hà Nội của chị vắng vẻ lắm, chỉ có xe đạp, xích lô và tàu điện. Hà Nội yên bình và thanh thoát. Chị không biết đi xe đạp, nên chỉ có thể đi bộ và đi xích lô. Đi bộ đến trường, hay đi đâu gần nhà, còn cứ đi xa một chút là bằng xích lô hết. Có lần chị muốn mua một quyển sách ở phố Lý Thường Kiệt, và quyết định đi bộ. Quãng đường chỉ 5 phút xe máy của em; nhưng chưa bao giờ chị có cảm giác đi một quãng đường xa đến thế, chị và bạn chị phải nghỉ không biết bao nhiêu chặng. Ra vườn hoa con Cóc, ngồi nghỉ một lúc, xem con cóc nó phun nước và trèo lên lưng nó chơi. Rồi đến cửa hàng kem Tràng Tiền, mua mỗi đứa một que kem, vừa đi vừa ăn. Sau đó là ra Hồ Gươm, mỏi chân quá lại kiếm một cái ghế đá ngồi ngắm hồ một lúc và đố nhau xem con rùa đang bơi ở đâu. Cả đi và về có lẽ mất cả nửa buổi.
Chị không được phép đi tàu điện vì bà bảo trên tàu điện có lắm người không tốt. Vậy là, chị chỉ được đi một lần, tất nhiên có người đi cùng, và đó là lần duy nhất. Chị thích lắm, cái gì đầu tiên cũng ấn tượng em nhỉ ? Chị nhớ tiếng loẹt xoẹt của thanh tàu điện, đoàn toàn đi cứ như "rùa bò" nhưng lướt qua cả dọc phố Hàng Đào, Hàng Ngang, Hàng Đường. Cái tàu điện được sơn màu trắng và màu đỏ với những ô cửa mở rộng. Chị chỉ nhớ được có mỗi vậy thôi. Phố hồi đó hay bây giờ vẫn vậy, nhỏ xíu mà lại có hai thanh ray tàu điện chạy dọc đến tít tận chợ Đồng Xuân.
Chị cũng nhớ chợ Hàng Bè lắm, cái chợ bán rất nhiều thứ. Đầu chợ thì bán cá và thịt này, vào giữa chợ có những gian đồ khô hoặc là đồ ăn, còn phía bên tay phải thì bán rau. Còn chợ Đồng Xuân, bà bảo trẻ con không được vào đó vì mẹ mìn nhiều lắm, có lẽ do chợ đó thật là lớn và đông nữa. Nhưng mà chị thích nhất là các gánh hàng rong, các cô đội nón là và quẩy gánh đi rất nhanh, nào rau nào thịt. Cửa hàng cơm bình dân đầu đường nhà mình bây giờ trước kia là cửa hàng rau đấy em ạ. Cứ mỗi lần rau về, người ta chở rau bằng một cái xe tải thật to, và đổ đống ra, bà lại nói chị đi xếp hàng. Bật mí với em, chị chẳng xếp hàng đâu, chỉ để vào chỗ của chị một cục gạch đỏ và nói người lớn đẩy cục gạch đó lên cho chị, còn chị đi chơi đồ hoặc ném lon với các bạn, lười quá phải không em?
Cái Bách hóa Tổng hợp cũng thật là vui nữa. Bách hóa có những ô trưng bày rất lớn, hồi đó người ta hay bày các mảnh vải vắt lên vắt xuống rồi thắt nơ nữa. Đối với chị hồi đó thì thấy mê lắm, cứ dán mắt vào những ngăn hàng, mắt sáng rực lên khi nhìn thấy búp bê. Chạy đuổi ầm ĩ trên tầng 2 lát gỗ và bị các cô mậu dịch viên mắng té tát vì quá ồn ào. Rồi dừng lại hàng tiếng đồng hồ để nhìn những gian hàng đồ chơi nhiều màu sắc, dù thực ra cũng ít lắm. Cho dù bố có gửi về cho chị những thứ đồ hàng bằng nhôm sáng choang, con búp bê to đùng có tóc vàng xoăn tít và khi lật nó úp xuống thì nó khóc oe oe; tụi bạn thì ghen tức, còn chị vẫn cứ thích nhìn ngắm những thứ đồ nhựa màu sắc đó. Có phải vì người ta thường thích những cái mà người ta không có?
Bây giờ, ở đây, bên những cửa hàng thời trang nổi tiếng, những hàng hiệu và nước hoa đắt tiền mà chị đã từng một thời mong được nhìn thấy, chị bỗng nhớ điên cuồng cửa hàng Bách hóa Tổng hợp ngày xưa. Còn tòa nhà ở số 17 Ngô Quyền, người ta gọi là International center và beauty salon của Clé de peaux thì đã từng là một hiệu sách lớn. Chị thích nhất gian hàng có truyện tranh, nó ở bên tay trái lối vào.
Hà Nội của chị còn gì nữa không? Còn những con đường em à. Những con đường dài tít tắp, mùa hè thì lá me rụng đầy với tiếng ve sầu kêu râm ran, những cây phượng vỹ đỏ rực và cây hoa đại ở Cung thiếu nhi. Chị thích cây ở Hà Nội lắm. Cây hoa lan cánh trắng muốt và thơm ngát, chị thích cài vào tóc để tóc có mùi thơm, hay ngắt cánh hoa chơi trò bán đồ hàng, hoặc nhặt rất nhiều rồi cho vào một cái túi nhỏ, bỏ vào tủ quần áo. Cây hoa sữa thơm lừng, đến mùa rụng đầy hoa trắng nhỏ li ti và có cả những con tua tủa ra, người lớn nói đó là con điếc tai, cho vào tai sẽ không nghe được. Là hàng dừa nhỏ trước cửa ngân hàng nhà nước, người ta toàn làm sân khấu gỗ với các cầu thang gỗ để biểu diễn ca nhạc vào những ngày lễ lớn và tụi trẻ con lúc nào cũng cố ra thật sớm để được đứng sát sân khấu. Là bụi cây rất lớn ở vườn hoa con Công mà bây giờ người ta chặt đi rồi. Người lớn toàn bảo là bụi cây đó có rắn, chắc sợ trẻ con nghịch hỏng cây chăng?
Hà Nội còn có nắng nữa, dù em sẽ bảo nắng thì có gì đặc biệt? Ừ đúng vậy, nắng Hà Nội vào những ngày hè cũng oi ả, nóng nực lắm. Nhưng đến chiều tối, nhà nhà lại trải chiếu ra sân, ai cũng dùng quạt nan và quạt giấy. Cái thời mà chẳng ai biết đến điều hòa nhiệt độ là gì ấy đã dạy cho chị ngắm sao trời. Trải chiếu trong sân, rồi nằm lăn quay ra để bà quạt mát cho và chị bắt đầu đếm: một ông sao sáng, hai ông sáng sao.
Nhà thiên văn học của chị, em đã có lần dạy chị những ngôi sao có những cái tên thật là kiêu sa « Nữ hoàng Cassiopiea», «Công chúa» hay «Ngư phủ». Ở đây, chị chưa nhìn thấy trên bầu trời bao la lấp lánh những ánh sao, hằng hà sa số như bầu trời Hà Nội. Hay có lẽ vì thế mà chị ít mơ ước hơn trước. Hẹn nhé em, một ngày trở về để ngắm sao trời và lại đếm: một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment