Tuesday, July 18, 2006

Một Mình



Một mình hứng giọt nắng mai
Một mình đối diện ngày dài, buồn tênh
Một mình giữa chiều lênh đênh
Ðắm chìm trong cõi Nhớ-Quên, kiếm tìm ...

Một mình lẩn giữa màn đêm
Một mình lặng lẽ bên thềm ngắm trăng
Một mình ngồi với băn khoăn
Cuối đầu nghe thoáng ăn năn, lời buồn ...

Một mình với những bất thường
Một mình nhặt những chán chường chung quanh
Một mình - thương cả thế gian
Buông dài tiếng thở, hoang mang - một mình

~~~~~~~~~~~~~~


Xin mưa đừng rào rạt
Ðể suốt đêm nằm mơ thấy một người

Ðể câu thơ em lại ướt
như một mùa mưa cũ
Nhòa nhạt mất rồi
Khó có thể đem phơi
Mưa đừng rơi ...
Ðừng rơi ...
Ðêm mùa thu run rẩy những giấc mơ
không có hồi kết thúc
Giật mình nắm tay mình thấy lạnh
Ngày xưa đã từng ấm hơn bây giờ

Chẳng biết tại sao mưa có thể gõ vào
những hồi ức xa xưa
Ôi thanh âm của mưa
Em lục lọi dò mà chẳng tìm ra
từ nào tả nổi
Mưa lướt qua đời thì thành sông thành suối
Ký ức qua đời cứ day dứt lênh đênh
Ru mãi những điều chẳng chịu ngủ quên
Cứ đợi những đêm mưa là cồn cào thức dậy
Ai bảo mình nặng nợ nhau đến vậy
Như giọt nước cuối thềm nặng nợ với rong rêu ...

Cũng lạ phải không anh ?
Mưa làm trong lại trăm điều
Mà mắt kính gặp mưa thế nào cũng đục
Ði trong mưa em không nhìn thấy gì
Bên cạnh và phía trước
Chỉ thấy ngày xa xưa ...

Thôi thì thôi ...
Nhắm mắt bước chân qua
Dù biết đêm nay sẽ lại thấy anh với cái nhìn mưa tháng bảy
Có một thời em đã từng ước ao
Mình không bao giờ thức dậy
Nhưng kịp nhận ra
Trong cõi vô thường
Anh cũng vuột tầm tay...

~~~~~~~~~~~~~




...Em muốn anh là đại dương
Ngàn đời không thôi mới lạ
Nhưng lại sợ lòng anh sâu thẳm quá
Em làm sao đến dược tận cùng

Em muốn anh là dòng sông
Hào phóng ban phù sa bồi đắp
Nhưng lại sợ sông dài tít tắp
Nước trôi đâu dễ quay về

Em muốn nghe câu nguyện thề
Để yên lòng có anh mãi mãi
Nhưng lại sợ bay giữa đời ngang trái
Dại khờ em buộc cánh anh...

No comments: