Sunday, July 02, 2006

Thơ ngày mưa

Thơ ngày mưa
Hoàng Lộc

Gió buổi chiều thổi mỏi đời lênh đênh
Qua phố lạ nghe lòng xưa đã ướt
Ngó xuống bàn tay ngậm ngùi đôi mắt
Ba mươi năm chút mộng cũ vơi đầy

Một góc trời đứng khóc dưới mưa bay
Giọng hát thương quê ai vừa cất giọng
Ai có mẹ già một phương lận đận
Ai có người tình một thủa chia tan

Cho mối sầu tôi góp tiếng xin van
Xin nhánh mưa xa thôi đừng tới nữa
Xin nụ môi ai im lời nhắc nhở
Nụ môi mềm như một thủa chiêm bao

Ơi mẹ già trên quê nhà biển dâu
Một bóng run đêm dài bất hạnh
Một bóng mẹ thương thằng con ra trận
Nhìn không qua mưa lớp lớp mù trời

Ngọn đèn dầu không đủ ngắn đêm mưa
Không đủ thắp thêm một lần hy vọng
Đồng úng thủy cho hàng cây lá rụng
Người yêu xưa chân đất có về luôn

Kỷ niệm ngây thơ còn đủ vui buồn
Em có ghé vườn nhà tôi gió bão
Em có hiểu cho tình tôi trắc trở
Khi tương lai bắt đầu mùa mưa

Chiều quê người và chút mộng xanh xao
Buồn như thế đến khi nào em hỡi
Ngó xuống dòng sông, dòng sông mưa nổi
Ngó thân phận mình lại khóc vô duyên
Quê thì xa, em thì vắng, đâu bình yên.

No comments: