Uzi Mahnaimi, Tel Aviv, and Sarah Baxter, Washington
ISRAEL’S armed forces have been ordered by Ariel Sharon, the prime minister, to be ready by the end of March for possible strikes on secret uranium enrichment sites in Iran, military sources have revealed.
The order came after Israeli intelligence warned the government that Iran was operating enrichment facilities, believed to be small and concealed in civilian locations.
Iran’s stand-off with the International Atomic Energy Agency (IAEA) over nuclear inspections and aggressive rhetoric from Mahmoud Ahmadinejad, the Iranian president, who said last week that Israel should be moved to Europe, are causing mounting concern.
The crisis is set to come to a head in early March, when Mohamed El-Baradei, the head of the IAEA, will present his next report on Iran. El-Baradei, who received the Nobel peace prize yesterday, warned that the world was “losing patience” with Iran.
A senior White House source said the threat of a nuclear Iran was moving to the top of the international agenda and the issue now was: “What next?” That question would have to be answered in the next few months, he said.
Defence sources in Israel believe the end of March to be the “point of no return” after which Iran will have the technical expertise to enrich uranium in sufficient quantities to build a nuclear warhead in two to four years.
“Israel — and not only Israel — cannot accept a nuclear Iran,” Sharon warned recently. “We have the ability to deal with this and we’re making all the necessary preparations to be ready for such a situation.”
The order to prepare for a possible attack went through the Israeli defence ministry to the chief of staff. Sources inside special forces command confirmed that “G” readiness — the highest stage — for an operation was announced last week.
Gholamreza Aghazadeah, head of the Atomic Organisation of Iran, warned yesterday that his country would produce nuclear fuel. “There is no doubt that we have to carry out uranium enrichment,” he said.
He promised it would not be done during forthcoming talks with European negotiators. But although Iran insists it wants only nuclear energy, Israeli intelligence has concluded it is deceiving the world and has no intention of giving up what it believes is its right to develop nuclear weapons.
A “massive” Israeli intelligence operation has been underway since Iran was designated the “top priority for 2005”, according to security sources.
Cross-border operations and signal intelligence from a base established by the Israelis in northern Iraq are said to have identified a number of Iranian uranium enrichment sites unknown to the the IAEA.
Since Israel destroyed the Osirak nuclear reactor in Iraq in 1981, “it has been understood that the lesson is, don’t have one site, have 50 sites”, a White House source said.
If a military operation is approved, Israel will use air and ground forces against several nuclear targets in the hope of stalling Tehran’s nuclear programme for years, according to Israeli military sources.
It is believed Israel would call on its top special forces brigade, Unit 262 — the equivalent of the SAS — and the F-15I strategic 69 Squadron, which can strike Iran and return to Israel without refuelling.
“If we opt for the military strike,” said a source, “it must be not less than 100% successful. It will resemble the destruction of the Egyptian air force in three hours in June 1967.”
Aharon Zeevi Farkash, the Israeli military intelligence chief, stepped up the pressure on Iran this month when he warned Israel’s parliament, the Knesset, that “if by the end of March the international community is unable to refer the Iranian issue to the United Nations security council, then we can say the international effort has run its course”.
The March deadline set for military readiness also stems from fears that Iran is improving its own intelligence-gathering capability. In October it launched its first satellite, the Sinah-1, which was carried by a Russian space launcher.
“The Iranians’ space programme is a matter of deep concern to us,” said an Israeli defence source. “If and when we launch an attack on several Iranian targets, the last thing we need is Iranian early warning received by satellite.”
Russia last week signed an estimated $1 billion contract — its largest since 2000 — to sell Iran advanced Tor-M1 systems capable of destroying guided missiles and laser-guided bombs from aircraft.
“Once the Iranians get the Tor-M1, it will make our life much more difficult,” said an Israeli air force source. “The installation of this system can be relatively quick and we can’t waste time on this one.”
The date set for possible Israeli strikes on Iran also coincides with Israel’s general election on March 28, prompting speculation that Sharon may be sabre-rattling for votes.
Benjamin Netanyahu, the frontrunner to lead Likud into the elections, said that if Sharon did not act against Iran, “then when I form the new Israeli government, we’ll do what we did in the past against Saddam’s reactor, which gave us 20 years of tranquillity”.
TEHRAN MINISTER MET MILITANTS BEFORE NEW OFFENSIVE
Iran’s foreign minister met leading figures from three Islamic militant groups to co-ordinate a united front against Israel days before a recent escalation of attacks against Israeli targets shattered fragile ceasefires with Lebanon and the Palestinians, writes Hugh Macleod in Damascus.
The minister, Manouchehr Mottaki, held talks with leaders of Hamas, Islamic Jihad and Hezbollah in Damascus on November 15.
Among those who attended the meeting were Khaled Meshaal, the Hamas leader, and a deputy leader of Islamic Jihad, which claimed responsibility for last Monday’s suicide bombing of a shopping mall in Netanya that killed five Israeli citizens.
Ahmed Jibril, leader of the Popular Front for the Liberation of Palestine- General Command, was also present. “We all confirmed that what is going on in occupied Palestine is organically connected to what is going on in Iraq, Syria, Iran and Lebanon,” said Jibril.
Seven days after the talks, Hezbollah fired a volley of rockets and mortars at Israeli targets, sparking the fiercest fighting between the two sides since Israel’s withdrawal from south Lebanon five years ago.
Wednesday, July 19, 2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
9 comments:
Israel, Iran, and the US: Nuclear War, Here We Come
by Jorge Hirsch
The stage is set for a chain of events that could lead to nuclear war over chemical weapons in the immediate future. If these events unfold, the trigger will be Israel, the target Iran, the nuclear aggressor the U.S. These are the reasons:
The U.S. State Department determined in August 2005 that "Iran is in violation of its CWC [Chemical Weapons Convention] obligations because Iran is acting to retain and modernize key elements of its CW infrastructure to include an offensive CW R&D capability and dispersed mobilization facilities."
According to the CIA, "Iran likely has already stockpiled blister, blood, choking, and probably nerve agents – and the bombs and artillery shells to deliver them – which it previously had manufactured."
According to (then undersecretary for arms control and international security, now U.S. ambassador to the UN) John Bolton's testimony to the House of Representatives (June 24, 2004), "We believe Iran has a covert program to develop and stockpile chemical weapons," and on Iran's ballistic missiles, "Iran continues its extensive efforts to develop the means to deliver weapons of mass destruction," and "The 1,300-km range Shahab-3 missile is a direct threat to Israel, Turkey, U.S. forces in the region, and U.S. friends and allies."
In the IAEA resolution of Sept. 24 [.pdf], Iran was found to be in "noncompliance" with its NPT safeguards agreements.
Members of the Israeli parliament from across the political spectrum are urging the United States to stop Iran's nuclear programs, or Israel will "act unilaterally." Statements of grave concern about Iran's nuclear program have been made by Defense Minister Shaul Mofaz, Foreign Minister Silvan Shalom, and Mossad chief Meir Dagan (Iran poses an "existential threat" to Israel). Shin Bet chief Avi Dichter accuses Iran of plotting relentlessly to attack Israeli targets.
According to the head of the Russian Atomic Energy Organization, Alexander Rumyantsev, Russia will ship the first cargo of nuclear fuel for Iran's Bushehr's reactor at the end of 2005 or early 2006.
Israel bombed Iraq's Osirak nuclear reactor (which was under IAEA supervision) in 1981 just before nuclear fuel was loaded into it (to prevent nuclear fallout).
President Bush has said that "all options are on the table" if diplomacy fails to halt Iran's nuclear program.
The U.S. House of Representatives on May 6, 2004, by a vote of 376-3, called on the United States to use all appropriate means to deter, dissuade, and prevent Iran from acquiring nuclear weapons.
In the recently released draft document "Doctrine for Joint Nuclear Operations" [.pdf], the Pentagon states that it will respond to the threat of WMD (which includes chemical and biological weapons) with nuclear weapons.
Conclusion: according to Israel, the U.S. administration, and 99.2 percent of the U.S. House of Representatives, Iran will not be allowed to have access to any nuclear technology. No diplomatic options to achieve that goal will remain when Russia and China veto Security Council sanctions, or if the IAEA refuses on Nov. 24 to refer Iran to the Security Council. Military action will occur before Russia ships uranium fuel to Iran, and will inevitably lead to the use of nuclear weapons by the U.S. against Iran.
How will it all get started? No matter how much Bush and Cheney want it, the U.S. Senate is unlikely to authorize the bombing of Iranian installations out of the blue. Unless there is some major disturbance in Iraq that can be blamed on Iran, Israel is likely to pull the trigger. It knows how to and has every motivation to do so.
Once Israel drops the first bomb on an Iranian nuclear facility, as it did with Iraq's Osirak reactor in 1981, there is no return. Bushehr is likely to be the first target; other installations will follow.
Iran will respond – how can it not? At a minimum, it will shoot missiles at Israel. It may or may not shoot at U.S. forces in Iraq initially, but given the U.S.-Israel "special relationship," there is no way the U.S. will stay out of the conflict. Many of Iran's targeted facilities are underground, and U.S. bombs will be needed to destroy them all.
Once the U.S. enters the conflict, 150,000 U.S. troops in Iraq will be at risk of Iranian missiles with chemical warheads, or of being overrun by Iran's conventional forces streaming into Iraq. According to the Pentagon planning [.pdf], nuclear weapons will be used:
"To demonstrate U.S. intent and capability to use nuclear weapons to deter adversary use of WMD."
"Against an adversary using or intending to use WMD against U.S., multinational, or alliance forces or civilian populations…"
"[O]n adversary installations including WMD, deep, hardened bunkers containing chemical or biological weapons or the C2 infrastructure required for the adversary to execute a WMD attack against the United States or its friends and allies"
"[T]o counter potentially overwhelming adversary conventional forces…"
"For rapid and favorable war termination on U.S. terms…"
"To ensure success of U.S. and multinational operations…"
That makes six independent reasons for nuking Iran.
The first nuclear bomb used in an act of war after "Little Boy" and "Fat Man" should be code-named "Demo" – for "demonstration" that we can do it, don't mess with us, for "democracy" on the rise in the Middle East, and for the "Democrats" in Congress who will go along with the program. As with Hiroshima and Nagasaki, we will be told it saved lives, ours and theirs. You know the script.
The upshot: a nuclear superpower will have nuked a non-nuclear state that is an NPT signatory and is cooperating with the IAEA, at the instigation of a state that is not an NPT signatory, that reportedly has over 100 nuclear bombs of its own, and that initiated hostilities with an unprovoked act of military aggression.
Given these prospects, the U.S. government should be doing its utmost to restrain Israel, yet it is doing exactly the opposite. It should be trying to achieve a diplomatic solution, but it refuses to even talk to Iran. The ongoing diplomatic effort by the EU is simply designed to provide cover for the planned military action, just as in the case of Iraq. How many times must Bush play the same game before the EU finally learns it is being used?
And how many times will it take for the U.S. citizenry to learn? The U.S. public and its representatives in Congress, preoccupied with the deception and subsequent disaster of the Iraq invasion, are blind to the enormously bigger deception and disaster unfolding just before their eyes. Do the majority of American citizens, from whom the authority of the administration is derived, really want to be drawn by Israel into a nuclear conflict? Is this really in the United States' best interest?
The sane world needs to tell the U.S. and Israeli governments to back off. And the United States needs to tell Israel, in no uncertain terms, that it will not allow (American-supplied) Israeli bombers carrying (American supplied) bunker-busting bombs over Iraqi airspace, and that it will not aid, abet, or condone such an attack. By not demanding this of the Bush administration, the U.S. Congress is complicit in what is about to happen and is betraying the trust of the people it represents.
There is a rational way to avoid this disaster.
Let Iran pursue a civilian nuclear program. Over 30 countries have civilian nuclear programs, while only nine have nuclear weapons. Let the Nobel-prize winning IAEA and Mohamed ElBaradei do their job!
The U.S. can guarantee Israel's safety by assuring Israel that any threat to its existence from a non-nuclear nation will be met with the full force of U.S. conventional forces, and any threat from a nuclear nation will be met with U.S. nuclear forces.
If Iran were to withdraw from the NPT and not allow international supervision of its programs, it would still take several years for it to acquire a nuclear weapon. There would still be plenty of time to act.
Otherwise? Welcome to the new world order, where the U.S. can nuke any non-nuclear country at will. Refrain from having a nuclear deterrent at your own risk. All nations that can will become nuclear, others on their way will be nuked, and all-out nuclear war will become an absolute certainty. Bye-bye, world.
The Real Reason for
Nuking Iran
Why a nuclear attack is on the neocon agenda
by Jorge Hirsch
The strategic decision by the United States to nuke Iran was probably made long ago. Tactics adjust to unpredictable events as they unfold.
There was such an event last week, when Iran's president declared that Israel must be "wiped off" the map. The surprise was not the statement, which was an often-repeated quote by the late Ayatollah Khomeini, directed at a domestic student audience. What was surprising was both the timing (amid discussions about whether Iran should be allowed to enrich uranium) and the relatively low-key U.S. response. Tony Blair expressed "revulsion," Chirac was "profoundly shocked," the European Union in a joint statement "condemned [it] in the strongest terms." Instead, Bush was quiet.
White House Spokesman Scott McClellan commented, "It underscores the concerns we have about Iran's nuclear intentions," and the usually vociferous U.S. ambassador to the UN John Bolton only said that Ahmadinejad's remarks about Israel were "pernicious and unacceptable." Those are uncharacteristically mild statements for this administration in the face of such a provocative statement by Iran against one of the U.S.' closest allies. Why?
Because Iran's intended underlying message to the U.S., which was ill-timed only in appearance, was: If you nuke us, the world will know that you did it because Iran supports the Palestinian cause.
Instead, it is in the U.S.' interests to de-emphasize any suggestion to that effect, hence its low-key response. Because nuking Iran for threatening Israel will inflame the Arab world and will not be acceptable to our European allies nor even to the American public. There are many other justifications that the Western world and the American public will find more acceptable, and these will be emphasized by the Bush administration at the right moment.
Iran "is determined to get nuclear weapons deliverable on ballistic missiles that it can then use to intimidate not only its own region but possibly to supply to terrorists." (John Bolton, Oct. 15, 2005)
"We cannot let Iran, a leading sponsor of international terrorism, acquire the most destructive weapons and the means to deliver them to Europe, most of central Asia and the Middle East, or beyond." (John Bolton, June 24, 2004)
"[S]yria and Iran … share the goal of hurting America. … State sponsors like Syria and Iran have a long history of collaboration with terrorists…." (George Bush, Oct. 6, 2005)
The 9/11 Commission determined that al-Qaeda had long-standing and strong ties to Iran, for example that "senior al-Qaeda operatives and trainers traveled to Iran to receive training in explosives." (By contrast, it found no ties between al-Qaeda and Iraq).
Iran was responsible for the 1996 Khobar Towers bombing, where 19 Americans were killed and 372 wounded, according to a June 2001 indictment by the U.S. attorney general. According to the 9/11 Commission, al-Qaeda may also have been involved.
Hezbollah, a terrorist group tied to Iran, carried out the suicide bombing in Beirut that killed 241 U.S. Marines in 1982. Iran was directly involved, according to a ruling by U.S. District Court Judge Royce Lamberth in May 2003.
The real reason for nuking Iran, however, is none of the above. It was spelled out with surprising candor in the Pentagon draft document "Doctrine for Joint Nuclear Operations" [.pdf] as one of several possible reasons geographic combatant commanders may request presidential approval for use of nuclear weapons:
"To demonstrate U.S. intent and capability to use nuclear weapons to deter adversary use of WMD."
Yes, you read it right: The U.S. is prepared to break a 60-year-old taboo on the use of nuclear weapons against non-nuclear countries – not because the survival of the country is at stake, not because the lives of many Americans or allies are at stake – just to demonstrate that it can do it.
The U.S. has maintained for some time now that it reserves the right to respond with nuclear weapons to attacks or intended attacks with WMD, and that it intends to use nuclear weapons to destroy underground enemy facilities. It is argued that such statements have deterrent value, and that maintaining ambiguity as to what might trigger a U.S. nuclear attack deters countries from pursuing military initiatives that are contrary to U.S. interests.
Nonsense. Those statements have no deterrent value because no one in his or her right mind would believe that the greatest democracy in the world would do such a thing.
Unless the U.S. demonstrates, by actually doing it once, that it is indeed prepared to do so.
How do you create the conditions to perform such a demonstration and avoid immediate universal condemnation?
You declare Iran to be the second member of the "axis of evil."
You start a "global war on terror."
You invade the first member of the axis (Iraq) and put 150,000 U.S. troops at the doorstep of the second member, in harm's way – not enough troops to invade Iran, nor to prevent an Iranian invasion of Iraq after Iran is attacked.
You strike Iran's facilities, using conventional and nuclear bombs, to deter Iran from retaliating with missiles with chemical warheads and from invading Iraq, thereby saving the lives of 150,000 American soldiers.
You argue that Iran's chemical and nuclear facilities had to be destroyed to prevent terrorists using weapons from those facilities to attack the U.S. (Never mind that the nuclear facilities were just nuclear reactors, not nuclear weapons).
You get Israel to pull the trigger, i.e., bomb some Iranian installations (as it did in Iraq at Osirak) to provoke an Iranian response.
Now enter the world after the U.S. "demo," according to U.S. planners:
There will be no doubt that U.S. statements on the use of nuclear weapons will have deterrent value.
The Nuclear Nonproliferation Treaty will be amended to prohibit uranium-enrichment for all countries that do not do it already; violators will be nuked.
North Korea will be forced to disarm under the now real and credible threat of massive U.S. nuclear attack.
Any country suspected of pursuing nuclear weapons or any other military capability that could threaten the U.S. or its allies will be nuked.
Russia, China, and all other nuclear countries will eventually be forced to disarm under the threat of massive U.S. nuclear attack.
However, the real world does not always follow the script envisioned by U.S. planners, as the Iraq experience illustrates. So here is a more likely "post-demo" scenario:
Many non-nuclear countries, including those currently friendly to the U.S., will rush to develop a nuclear deterrent, and many will succeed.
Terrorist groups sympathetic to Iran will do their utmost to retaliate in-kind against the U.S., and eventually will succeed.
With the taboo against the use of nuclear weapons broken, use of them by other countries will follow in various regional conflicts, and subsequent escalation will lead to global nuclear war.
Bye-bye world, including the United States of America.
http://www.antiwar.com/orig/hirsch.php?articleid=9255
Sự việc có thể ko đơn giản như thế. Nếu nhìn vào bản đồ bố trí quân lực Mỹ quanh vùng vịnh, nhìn vào chiến lược an ninh của Mỹ, có thể thấy, cả Mỹ và Israel đang âm thầm thiết lập lại một trật tự cho toàn khu vực Trung Đông.
Nguyên nhân gây nên xung đột thì có một, nhưng âm mưu mở rộng chiến tranh thì có mười. Dây cung kéo căng quá ắt sẽ phải nhả tên. Giới chức Israel chắc đang đợi một phản ứng trả đũa đến từ Hamas&Hezbollah, và tất nhiên là mọi hành động phản kháng của các lực lượng này đều có thể quy gián tiếp vào các nước ủng hộ như Serya và Iran. Tiếp đó, sẽ là đòn truy kích của Israel đến tận cùng cái gọi là "ngọn nguồn của khủng bố".
Tớ đồ rằng mục đích cuối cùng của Tel Aviv ko phải là Damascus mà là các nhà máy điện hạt nhân của Iran. Có thể sẽ có một trận không kích phủ đầu bằng vũ khí hạt nhân chiến thuật của Israel, sau đó là sự đổ quân can thiệp của Mỹ, của khối Nato rồi tiếp đến là sự hiện diện các lực lượng quốc tế để dàn xếp xung đột. Lúc đấy, thì toàn vùng Trung Đông sẽ được đặt vào trong một cục diện mới, với một trật tự mới, và đó phải chăng là điều mà Tel Aviv, Nhà Trắng cùng khối Nato đang toan tính?
~~~~~~~~~~~~
Bà Rice cho rằng: Hòa bình chỉ có được dựa trên những cơ sở lâu dài chứ không thể phụ thuộc vào những giải quyết có tính tạm thời.
Sự đồng cảm với những người dân bị thương hay bị chết là cần thiết, nhưng nó không thể là toàn bộ lí do cho những hành động cần thiết. Thêm nữa, chúng ta cần có một sự đồng cảm mang tính chiều rộng và chiều dài, hay nói cách khác nó cần phủ quá khứ, hiện tại và tương lai. Như vậy, nó không chỉ dừng lại ở sự đau thương hiện tại, nó phải bắt đầu từ lịch sử của một dân tộc cần có một tổ quốc, bị mạt sát, khinh rẻ và giết chết hàng loạt, của một dân tộc kia sống trên 40 năm trong chiến tranh vị thiếu một nền chính trị trên một quyền lực thống nhất.
Sống phải để cho thực sự sống. Muốn thế, phải chết để được sống, và điều ấy là không thể tránh khỏi nếu sự sống không thể đạt được nhờ can thiệp được ngoài việc phải đánh nhau. Đánh nhau và chết chóc chưa chắc đã sự kết thúc của cuộc sống tốt đẹp hơn, ngược lại nó lại chính là sự bắt đầu của cuộc sống.
Bây giờ không phải là lúc phải dừng lại ( Now is not the time to stop).
Đôi khi, Thắng lợi đến dưới dạng thái của Thất bại. Ngày hôm qua, tại Rome các nhà chính trị gia của các nước như Mĩ, Châu Âu và Ả Rập đã thất bại trong quá trình đưa ra dự án ngừng bắn tại Liban. Sự Thất bại này, như nhiều ngưồi nghĩ , theo tôi lại là một tin tốt lành. Ngừng bắn ngay lập tức có thể làm cho cộng đồng quốc tế cảm thấy an tâm về chính bản thân nó nhưng lại chẳng có ích gì về một quá trình hòa bình lâu dài vì nó cho phép Hezbollah có thời gian tăng thêm quyền lực cùng các nhóm chính trị khủng bố khác.
Mỗi người có quyền tự do về suy nghĩ và xu hướng chính trị. Một người không biết lắng nghe và hiểu kẻ đối diện với mình là ai cũng chẳng khác một con ếch ngồi miệng giếng cứ tưởng tất cả bầu trời nằm trong vòng mắt của nó. Tuy nhiên, sự tồn tại của những con ếch là hiển nhiên và cần thiết cho sự cân bằng sinh thái.
Cũng giống như một lỗi trong ngôn ngữ nói.
~~~~~~~~~~
Hôi nghị bàn về tình hình Li-Băng giữa các nước phương Tây và Trung Đông diễn ra tại La Mã hôm 26 vừa rồi đã không đem lại một kết quả gì cụ thể. Không một lời kêu gọi ngừng bắn ngay lập tức nào được đưa ra. Có vẻ như Nga trọc cũng không phản đối gì nhiều về cuộc chiến. Bác thủ tướng Li-Băng, Si-ni-ô-ra, thì tuy kêu gọi ngừng bắn, nhưng lại mong "Do Thái sẽ trao lại phần lãnh thổ đang bị Hec-giơ-bố-láo kiểm soát cho chính phủ của mình". Có lẽ bằng cách án binh bất động quân đội của chính phủ, bác này cũng mong Do Thái "thịt" bớt các chú Hec-Bô để lực lượng của của chính phủ ông ta sẽ chiếm được ưu thế về lực lượng sau này.
Chiến dịch quân sự lần này của Israel coi như công toi rồi. Đánh qua đến 13 ngày, hầu như chưa đạt được một mục tiêu chiến lược nào ngoài việc dùng bom và tên lửa phá hủy hạ tầng Lebannon. Hezbollah là một lực lượng đánh du kích, thiện chiến và thạo địa hình, không phải là một cuộc chiến chính quy để có thể giàn quân ra mà diệt. Nói chung Israel có thể chiếm được đất, nhưng không thể ngăn chặn Kachiusa của Hezbolah nã vào đất Israel, chưa kể đến việc đến giờ Israel đã tung ra hầu hết các lá bài: Bom, tên lửa, máy bay oanh tạc, xe tăng, bộ binh cơ giới.... trong khi Hezbolah vẫn còn dấu kín phần lớn lực lượng: Mới chỉ xài đến pháo phản lực Kachiusa, một quả tên lửa đất đối hạm duy nhất và một máy bay không người lái nhồi bom đánh đắm chiến hạm. Hezbollah vẫn chưa xài gì đến số tên lửa sức công phá lớn tầm bắn +100km đến tận Ten Avis, mà nếu có xài thì không biết người Israel có thể chịu đựng đến đâu. Mỗi một quả bom rơi trên đất Lebannon, mỗi một căn nhà bị phá sập, mỗi một người dân thường bị giết sẽ chỉ càng làm tăng lòng căm thù Israel và làm tăng thêm sự ủng hộ của dân chúng đối với Hezbollah. Về mặt quân sự, thấy rõ người Israel sẽ bị sa lầy, dù có chiếm được đất nhưng sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến tranh du kích không ai thắng, về mặt chính trị, chiến dịch của Israel đang làm tăng sự ủng hộ của dân Arap cho Hezbollah. Cuộc chiến này mang lại nhiều khổ đau, nhưng những người giàu hơn là Israel mới là những người có sức chịu đựng kém. Các chú cứ điểm lại lịch sử sẽ hiểu điều này: Một thằng chân đất ngồi phệt có sức chịu đựng tốt hơn nhiều một thằng đi xe hơi nhà lầu.
Anh đã từng nói, Hezbollah có hậu thuẫn của Siry và Iran, thì gần như không thể diệt lực lượng này, trừ khi diệt chính Siry và Iran. Nhưng đây là mục tiêu không tưởng thậm chí đối với cả Mỹ chứ đừng nói gì đến người Do Thái. Iran có đủ tên lửa để bắn, đủ chất phóng xạ bẩn để nhồi, đủ vũ khí hóa học, sinh học để đáp trả lại mối đe dọa bom hạt nhân của Israel, đủ dầu mỏ để khiến các ông lớn như Trung Quốc phải bảo kê, và trên hết, đủ dân số để chơi chọi với Israel nếu muốn đánh tất tay. Chiến tranh và sự háo sát không đem lại điều gì tốt đẹp. Mỹ đã sa lầy tại Iraq và biến quốc gia này từ một nhà nước độc tài thời Saddam thành một bãi lửa chiến tranh và là biểu tượng khủng bố trên toàn thế giới. Người Mỹ chưa nhìn ra được cách thức nào để bình ổn trật tự nơi đây và gần như tương lai không lối thoát. Cuộc phiêu lưu của Israel ngày hôm nay cũng chỉ làm Trung Đông thêm bất ổn: Hezbollah càng được ủng hộ nhiều hơn và càng thêm cứng đầu hơn, dân Arap căm thù Israel hơn, Iran sẽ ráo riết chế tạo bom hạt nhân hơn. Nói chung là không có điều gì tốt đẹp.
Anh cho rằng giải pháp sáng suốt nhất với Israel bây giờ là tìm kiếm một sự ngừng chiến, họ có thể lấy một lý do trong danh dự. Bây giờ là thời điểm phù hợp, và người Do thái nên bớt tham lam, trả lại những phần lãnh thổ mà họ đã chiếm quá nhiều để tìm cách chung sống trong hòa bình thực sự. Hitler và người Do Thái bây giờ có khác gì nhau. Hítler năm xưa dùng trại tập trung, giết rất nhanh người Do Thái, bây giờ người Do Thái xây tường chắn, bắn tên lửa và làm kiệt quệ nhiều thế hệ của người Palestin, một cuộc diệt chủng khác, từ từ nhưng chắc chắn để làm suy yếu giống nòi.
Anh khâm phục người Do Thái, nhưng cảm nhận rõ rằng đã từ lâu họ đi quá đà. Đáng ra thời Isac Rabbin đã có một lời giải tốt đẹp cho Trung Đông với Hiệp định Oxlo, nhưng tiếc thay, mọi thứ bị chôn vùi cùng với cái chét của Rabbin và lòng tham lam hiếu chiến của người Do Thái. Thay vì tìm kiếm hòa bình thì người Israel lại luôn muốn dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề. Trong khi đối phuơng càng ngày càng mạnh hơn. 5 năm nữa chắc chắn chủ nghĩa khủng bố sẽ sở hữu trong tay vũ khí hủy diệt hàng loạt. Càng xua quân khiêu chiến, càng ném bom càng làm khủng bố phát triển. Đáng ra hãy để những người dân một cuộc sống bình thường để họ làm ăn, chiến tranh và chính sách xâm lấn của Israel đang bắt buộc họ thành chiến binh khủng bố. Rồi sẽ đến một lúc, một gã cuồng tín nào đó cho nổ một quả bom phóng xạ tại Israel, hay dốc vài kg Dioxin vào nguồn cung cấp nước chính của người Do Thái, bấy giờ đất nước này hẳn mới thấy thấm đòn.
DM, nhìn bức ảnh đứa bé gái Lebanon trên trang cnn, đôi mắt quá xinh, mắt phải trong sáng ngây thơ mở to, nhưng mắt trái thì một phần bị đỏ lừ vì chấn thương. Chỉ một chút nữa thôi đôi mắt ấy có thể sẽ không bao giờ còn mở to được như vậy, anh lại càng cảm thấy cuộc chiến tranh Israel gây ra là bẩn thỉu. Chiến tranh sẽ chấm dứt ngay, và Hezbollah, Hamas, Jihad cũng sẽ mất toàn bộ sự ủng hộ của dân chúng Arap nếu Israel đơn phương tuyên bố trao trả lãnh thổ theo sự phân chia của liên hợp quốc thời 1948. Nhưng tất nhiên đó là một điều không tưởng. Anh cho rằng hiện nay chỉ cần Israel thực tâm quay lại bàn đàm phán để tìm kiếm hòa bình, dù chỉ với những điều khoản của Oxlo 1993 cũng là đủ để dập tắt được chiến tranh và đi đến một nền hòa bình bền vững. Nhưng người Do Thái còn quá tham lam, họ tự tin rằng họ đang quá mạnh, và họ xua quân đánh nhau. Nhưng lửa đã cháy thì không chừng lại làm bỏng chính người đốt.
Thêm vào đó, sự bẩn thỉu của chính trị khiến cuộc chiến càng khó có cơ suy giảm. Tương lai thủ tướng Israel đang đặt cược vào cuộc chiến này. Vì thế, để đảm bảo quyền lợi cá nhân mình, chắc rằng ông này càng khao khát chứng tỏ sự cứng rắn và cương quyết bằng cách đánh nhau. Sự đê tiện của chính trị càng làm vấn đề thêm bi đát. Bom vẫn cứ rơi, rốc két vẫn cứ nã, dân thường vẫn chết với tỷ lệ 1/20 cho phía Lebbanon và người Arap. Những người Arap có con cái bị chết vì bom Israel, nếu được hỏi họ có sẵn sàng quấn bom quanh bụng để kích nổ ở Israel hay không, dm cuộc đời, đương nhiên là có. Và đối với họ, việc quấn thuốc nổ thông thường hay thuốc nổ chứa phóng xạ, hay hóa chất quanh bụng chẳng có gì đáng phải lăn tăn. Vấn đề là một ngày nào đó họ sẽ tìm ra những thứ đó. Tất cả chỉ còn là thời gian, và cuộc đời lại càng trở lên bi đát.
Hezbollah, Hamas và nhiều tổ chức vũ trang hồi giáo khác sở dĩ tồn tại được là vì các tổ chức này biết giương ra một ngọn cờ thuyết phục dân chúng. Không phải tự nhiên mà kể từ sau chiến tranh lạnh càng ngày thế giới Arap và người Hồi giáo càng tỏ ra xung khắc với các giá trị phương tây. Một nguyên nhân chính yếu nhất là cuộc diệt chủng từ từ mà Israel đã áp dụng lên nhân dân Palestin, Lebannon trong suốt 70 năm qua. Bằng việc lấy lý do chống lại người Israel mà các tổ chức này đã được người Ả Rập và Hồi giáo hướng theo và ủng hộ. Bất kể tầng lớp kỹ trị và chính trị tại các nước Hồi Giáo có thể thân phương tây hay không, nhưng người dân các nước này luôn có xu hướng thiện cảm với Hezbollah, Hamas. Vì trong mắt họ, đó chính là những tổ chức chiến đấu chống lại Israel, nhà nước khủng bố cộm cán nhất tại khu vực Trung Đông. Nếu có ai làm một bản thống kê, sẽ thấy từ 1948 đến giờ hàng vài chục lần Israel phớt lờ mọi nghị quyết của liên hợp quốc và liên tục tiến hành chính sách xâm lấn và hủy diệt từ từ của mình với sự hậu thuẫn của người Mỹ. Những bất công và chết chóc mà người Palestin và dân Arap đã phải chịu đựng là quá nhiều, khiến cho tâm lý chống Israel trở thành một vết hằn gần như tín ngưỡng trong dân Arap. Những cuộc thảm sát mà Israel tiến hành tại Gada, Lebannon những năm 80 không khác gì tội ác mà Hitler đã phạm phải thời thế chiến thứ hai. Cho đến bây giờ trong dân Arap vẫn có tâm lý cho rằng họ phải gánh chịu trái đắng mà các nước phương tây gieo vào cho họ. Tổng thống Iran, với lập luận tưởng chừng buồn cười : "Nếu thực sự người Đức diệt chủng người Do Thái thời thế chiến thứ hai, vậy tại sao không lấy một phần đất của Đức để lập quốc cho người Do Thái mà lại bắt người Palestin và Arap phải chịu gánh nặng ấy?". Thế nhưng lập luận ấy lại có vẻ rất có lý với người Arap.
Với chính sách chiến tranh và diệt chủng mà người Israel đã và đang tiến hành, đã khiến các tổ chức như Hezbollar, Hamas có một nguồn cung ứng gần như vô tận những người sẵn sàng tham gia. Cô nói một cách cực kỳ ngu xuẩn rằng do tôn chỉ của Hezbollar là hủy diệt nhà nước Do Thái nên Do thái phải chiến đấu, nhưng lại không nhìn ra một thực tế là, nếu cái nhà nước xâm lăng ấy chịu trả lại đất đai cho người Palestin theo đúng ranh giới phân chia 1948, chấm dứt việc xây bức tường nhà tù khổng lồ giam nhốt người Palestin như hiện nay và chấm dứt hành vi bắn giết vô tội vạ thì chắc chắn rằng không người Arap nào đi theo Hezbollar hay Hamas nữa. Khi đã mất sự ủng hộ của dân chúng, những tổ chức này liệu có thể tồn tại???
Người Do Thái quá tài năng, Israel dư đủ thủ đoạn để chia rẽ và làm suy yếu sức mạnh của khối đoàn kết Arap khiến họ trở thành một bá cường khu vực, đủ sức thách thức mọi thế lực. Nhưng có một điều mà Ixrael không nhìn ra, chính sách chiến tranh chỉ đem lại sa lầy cho Israel mà thôi. Càng nhiều chết chóc cho người Arap, càng nhiều ý muốn trả thù, càng nhiều những kẻ sẵn sàng ôm bom khủng bố. Và đáng buồn thay cho Israel, bom khủng bố sau ít năm nữa chắc chắn sẽ không còn thuần túy là thuốc nổ TNT nữa, mà nó có thể là bom phóng xạ, bom hóa học hoặc đủ thứ giết người kinh dị khác. Israel đang tự mình đi trên con đường dẫn tới bi kịch. Nằm lọt giữa lãnh thổ các nước Arap, nơi mà các chiến binh hồi giáo có thể đặt vũ khí phóng đi từ bất cứ đâu, tai họa cho Israel gần như là điều chắc chắn. Và cuối cùng, hãy nhớ đến câu nói của Hồ Chí Minh khi nói với Sainteny trước khi cuộc kháng chiến toàn quốc bùng nổ mùa đông năm 1946 :"Chúng tôi có thể phải mất 10 người để diệt một người của các ông, nhưng cuối cùng chúng tôi sẽ thắng". Lịch sử đã cho ra kết quả rõ ràng. Và giờ đây, với tương quan dân số trong thế giới Arap và Israel, bi kịch dành cho Israel còn lớn hơn nhiều nếu đất nước này tiếp tục phiêu lưu trên con đường quân sự.
Mâu thuẫn giữa thế giới Hồi Giáo và các giá trị phương tây trong suốt những năm qua ngày một lớn thêm chính vì một lý do cực kỳ quan trọng là chính sách của Israel và sự xâm lăng cũng như tội ác của họ đối với người Palestin. Chừng nào Israel còn theo đuổi chính sách như hiện nay thì kẻ thù của họ càng ngày càng nhiều thêm theo danh sách chết chóc mà người Israel gieo rắc. Người Do Thái tài năng, mạnh mẽ và hiếu chiến đối đầu với một khối dân Arap lạc hậu và ù lì. Nhưng chính sách của người Do Thái lại sản sinh ra những chiến binh cuồng tín. Không may, chúng lại ở trong bóng tối và chúng liều. Khi một tên cuồng tín quyết định chết để trừng phạt Israel thì nó sẽ không quan tâm đến việc chọn vũ khí nào, mà chỉ quan tâm đến việc làm chết càng nhiều người Israle càng tốt. Và những thứ vũ khí kinh khủng ấy sẽ đến với những chiến binh cuồng tín ấy, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa mà thôi.
Thực ra mà nói, một phần vấn đề của Pa-lét-xtin hiện nay là do các nước Hồi giáo Ả-Rập gây ra. Lịch sử cho thấy các đế quốc Hồi giáo (Ai-Cập, Giooc-Đan, Si-ri-a, I-Rắc, Li-Băng) liên tục chiếm đóng và giày xéo lãnh thổ của Pa-lét-xtin, Do Thái chỉ là một phần rất nhỏ trong quá trình này. Các nước Hồi giáo “anh em” này đã liên tục tìm cách sáp nhập một phần mảnh đất này vào nước họ. Thử hỏi, nếu không có Do-Thái làm thịt dãi Ga-za vào năm 1967, thì vua Giooc-Đan Hu-xê-in, hay tổng thống Ai-Cập Ga-Man có chịu trả lại đất cho người Pa-lét-xtin không? Em của các bác tin là họ sẽ lấn thêm đất chứ chẳng dại gì trả lại. Họ còn lợi dụng và đối xủ rất tàn tệ đối với những người Pa-lét-xtin tị nạn. Chẳng hạn như sau cuộc chiến vùng Vịnh, Các tiểu vương quốc Ả-Rập và Cô-Óet đã thẳng tay tống cổ hơn nửa triệu người tị nạn Pa-lét-xtin về nước bất kể hậu quả như thế nào, lực lượng kiểm sóat Li-Băng thân Si-ri-a cũng tìm cách tước quốc tịch của gần chục ngàn người gốc Pa-lét-xtin, I-Rắc cũng đang đẩy những người này về nước dù họ đã sống ở đây hàng chục năm v.v... Họ cũng đã lợi dụng tài trợ cho các lực lượng khủng bố khác nhau của Pa-lét-xtin để gây ảnh hưởng sau này. Một điểm nữa là trong khi nhiều người phàn nàn là Do-Thái đã bao vây Pa-lét-xtin gây khó khăn rất nhiều trong việc đi lại và giao thương, nhưng thực ra Pa-lét-xtin còn giáp ranh với Giooc-Đan, Ai Cập, chính các nước này cũng xem người Pa-lét-xtin như những công dân của một nước hạng hai. Cánh cửa biên giới của họ cũng luôn đóng với chính người anh em Hồi giáo này.
Đối với các bác tin rằng bất ổn ở Trung Đông hòan tòan là do Do-Thái, em các bác xin nhắc một số điểm nho nhỏ: hơn chục năm ròng xung đột đẫm máu giữa các hệ phái Hồi giáo ở Li-Băng, chiến dịch diệt chủng những người Hồi giáo Xi-Ai của bác Xắt-Đâm-Hút-Xách ở I-Rắc, cuộc chiến vô nghĩa kéo dài hơn 20 năm của hai anh em Hồi giáo I-Răn và I-Rắc, cuộc tàn sát hơn 20.000 người Hồi giáo tại căn cứ Ha-Ma năm 1982 của Si-ri-a, các cuộc tấn công khủng bố đẫm máu nhắm vào những người theo đạo Cơ Đốc ở Ai-Cập vào những năm 90, v.v…
Tại sao như vậy? Tại I-Rắc bây giờ khủng bố đánh bom hằng ngày nhưng có chết thằng chó Mỹ nào đâu mà tòan là các giáo phái tiêu diệt lẫn nhau, chỉ có dân chúng là thiệt mạng nhiều nhất (mặc dù em các bác cũng mong cho bọn chó Mỹ chết ngày càng nhiều để chúng bớt hống hách). Theo thằng em ngu xuẩn này, có 3 nguyên nhân chính. Thứ nhất, các quyền tự do tối thiểu của con người ở Trung Đông rất bị hạn chế. Các chế độ quân chủ/độc tài tuyệt đối, các cuộc bầu cử xỏ lá, các chú quan tòa chịu ảnh hưởng của bọn cuồng tín, các quan niệm cổ hủ, v.v… đã trói buộc và hạn chế những quyền cơ bản của con người đến dưới mức tối thiểu. (Vừa rồi bác tổng thống cuồng dâm, à xin lỗi, cuồng tính của I-Răn vừa lên tiếng cấm dân I-Răn gọi bánh pi-da của người Ý là bánh pi-da, mà phải gọi là bánh dẽo… Tức không chịu được, chúng cướp mất thương hiệu bánh dẽo dịp Trung Thu của ta). Thứ hai, dân Trung Đông vô học nhiều không đếm xuể, 65 triệu dân là mù chữ (số liệu 2005), hơn 10 triệu trẻ em chưa bao giờ đến trường. Dầu mỏ thì nhiều nhất thế giới, nhưng đa số tiền thu được là chảy vào túi các giới chức chứ chẳng thấy họ viện trợ lẫn nhau nhằm xóa đói giảm nghèo, nâng cao dân trí như Việt Nam :-D (Nói vậy chứ các bác cũng biết là ở ta tham nhũng cũng khiếp bỏ bu đi chứ). Các khỏang viện trợ nhân đạo chủ yếu là do Tây Phương tài trợ. Mà các bác cũng biết, ngu dốt cũng là mảnh đất màu mỡ cho các hạt giống thù hận và khủng bố gieo mầm. Thứ ba, quyền của phụ nữ không có, hầu như họ bị hạn chế tham gia vào tất cả mọi mặt của xã hội: chính trị, kinh tế, kỹ nghệ, giáo dục, v.v… Ít nhất là phải có phụ nữ tham gia vào hệ thống quyền lực chính trị để hạn chế các bầu máu hăng tiết vịt của các chú đàn ông chứ.
Tóm lại, nhiều vấn đề do chính bản thân các chú Hồi giáo nếu không tự giải quyết, thì các chú cứ tiếp tục bất ổn, tụt hậu, và đói kém dài dài.
Nhưng một cuộc diệt chủng đích thực trong xã hội hiện đại là những chính sách, những thủ đoạn, những biện pháp gồm cả giết chóc ở quy mô hạn chế, làm kiệt quệ, tiêu hủy hy vọng, học vấn, an ninh và đói nghèo. Trong một xã hội hiện đại, mà người Palextin bị xây tường nhốt bao quanh, tên lửa phóng xuống bất cứ lúc nào, bất cứ đâu. Xe tăng tường xuyên xông vào các khu dân cư, lính Ixrael nã đạn thật vào đám người ném đá, nhà cửa của người Palestin mà họ mất cả đời ky cóp dựng lên thường xuyên bị máy ủi đến san bằng. Cuộc sống đó có tính chất hủy diệt và làm xói mòn giống nòi. Đó mới chính là một cuộc diệt chủng có tính chất hiện đại. Người Ixrael liên tục trong suốt 70 năm qua, tính từ 1948 đã dùng hành vi chiến tranh, chính sách khủng bố và hủy diệt để triệt tiêu mọi quyền có được một cuộc sống với cơ hội và tương lai của người Palextin cũng như Lebannon. Cái loại ngu xuẩn như ThuyHa nếu không hiểu về lịch sử, thì anh cũng vén môi mà dạy dũa cho đôi điều, để xem xem dân Do Thái và nhà nước Ixrael đã nhanh chóng bước ra khỏi lịch sử với tư cách từ một kẻ bị truy sát thành một kẻ tội đồ như thế nào.
Để khỏi dài dòng tranh luận về các biến cố lịch sử, dạng như Việt Nam thì nói Quảng Đông từng là lãnh thổ của người Việt, hay Cambot từng nói toàn bộ đồng bằng Sông Cửu Long không phải là đất của Duôn, nên anh giáo cho cái loại chã rạc như ThuyHa đôi điều về lịch sử, lấy mốc là năm 1945. Thế chiến thứ 2 kết thúc, lãnh thổ Palestin là của người Arap, là một thuộc địa cũ của Anh. Dân Do Thái lúc đó sau các cuộc thanh trừng tại châu Âu, có một làn sóng di cư về mảnh đất trong lịch sử từng là quốc gia của họ. Chính phủ Anh lúc đó, với tư cách là một chính phủ thực dân cũng ra sức khuyến khích và giúp đỡ cho việc hồi hương theo chủ nghĩa phục quốc của người Do Thái (4C nên nhìn vào chính sách của Pháp khi chia Việt Nam ra Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ thì cũng đủ hiểu. Với Anh lúc đó, việc tồn tại thêm một sắc dân khác tại Palextin sẽ tạo sự dễ dàng cho họ trong cai trị thuộc địa và chia nhỏ sự đoàn kết xã hội tại thuộc địa). Kết quả là nếu như năm 1917, trước khi có một tuyên bố về ủng hộ sự ra đời chủ nghĩa phục quốc của người Do Thái (tuyên ngôn Banpho), người Do Thái tại Palestin chỉ có 5 vạn người, đến năm 1939, với sự giúp đỡ của người Anh, số lượng đó đã tăng lên 44,5 vạn người. Dân do thái khi tập hợp về Palestin với sự hậu thuẫn về tài chính của các tập đoàn ngân hàng của người Do Thái toàn châu Âu (4C hẳn biết hầu hết những ngân hàng có lịch sử lâu đời trên thế giới và mạnh nhất đều do người Do Thái dựng lên) đã dùng mọi thủ đoạn để giành dật đất đai thuộc sở hữu của người Palestin. Kết thúc chiến tranh thế giới 2, dân Do Thái lúc đó vẫn chỉ là một bộ phận thiểu số trên mảnh đất bấy giờ được gọi là Palestin. Người Do Thái vốn là một sắc dân chiếm vị trí đặc biệt quan trọng trong xã hội Mỹ, và rất dễ hiểu tại sao chính phủ Mỹ nhanh chóng nghiêng về việc ủng hộ chủ nghĩa phục quốc Do Thái. Ngày 29/11/1947, với sự hậu thuẫn của Mỹ, liên hợp quốc thông qua quyết định phân chia lãnh thổ Palestin thành hai phần với sự thành lập của hai quốc gia mới, một của người Do thái, một của người Palestin. Riêng Gierusalem, với ý nghĩa đặc biệt của nó về tôn giáo và lịch sử (Cái nôi của 2 tôn giáo lớn nhất hành tinh), được đặt dưới một chính quyền quốc tế đặc biệt quản lý.
Sự phân chia này tưởng chừng là phù hợp, sẽ chấm dứt các cuộc thanh trừng sắc tộc triền miên giữa dân do thái, có sự hậu thuẫn của thế giới phương tây, với dân Palestin, chỉ có duy nhất đồng minh là nhân dân Arap lạc hậu cũng vừa thoát khỏi số phận thuộc địa. Tuy nhiên, vấn đề không phải như thế. Bản chất cái hiệp định phân chia đó là một sự không thể chấp nhận nổi với người Palestin vì đó vốn là mảnh đất họ đã sinh sống suốt 1800 năm liên tục. Năm 1947, dân Palestin chiếm hơn 2/3 dân số, nhưng theo hiệp ước, họ chỉ được nhận có 43% diện tích lãnh thổ. Không chỉ vậy, lãnh thổ dành cho người Palestin phần lớn là đất cao nguyên, đồi núi cằn cỗi thậm chí còn không nằm nối liền với nhau. Phần giành cho người Do Thái, lúc đó dưới 1/3 dân số lại chiếm tới 57% lãnh thổ, đất đai liền lạc, gồm phần lớn là đồng bằng màu mỡ và dải đất ven duyên hải. Tất nhiên với một hiệp ước quá bất công vào lúc đó, người Arap không thể chấp nhận, chiến tranh bùng phát.
Bắt đầu từ đó là một cuộc sống thảm thương cho người Palestin trong suốt 70 năm tính đến nay. Một cuộc sống luôn bị cái chết đe dọa, không có một lãnh thổ yên ổn nương thân, nhà cửa bị giật sập ngay trên mảnh đất chôn rau cắt rốn, bom đạn giộng xuống bất cứ lúc nào, người Ixrael xây tường chắn, hàng rào, đem xe tăng, máy ủi san phẳng nhà cửa của người Palextin, đem súng đạn đối phó với những người ném đá. Một cuộc sống mà con người đói ăn, không giáo dục và xói mòn, đó chính là một cuộc diệt chủng làm thoái hóa giống nòi mà người Palestin đang phải chịu đựng. Nếu cái loại chã rạc như ThuyHa đé o thể ngộ nổi điều này để mà sủa bậy, anh cũng đé o chấp. Cũng như có những người cho rằng Mỹ nên giộng B52 càng nhiều càng tốt xuống các thành phố Miền Bắc trước đây là phải đạo. Anh chỉ có thói quen nói chuyện với người, đé o có thói quen nghe chó sủa.
Tất nhiên vấn đề không chỉ có thế, nếu là một dân tộc khác thì có lẽ người Do thái cũng không thể hoành hành như vậy. Bản chất số phận bi thảm của người Palestin lại nằm ở chính sự yếu kém trong đấu tranh của họ. Trên thực tế, xét về mặt lịch sử, tính bền vững văn hóa của người Palestin không cao, và trong thời kỳ đế quốc Ottoman, thật khó có sự phân biệt giữa đâu là người Palestin, người Xiry hay người Giocdani. Có thể nói chính vì việc không có một bản sắc tự cường bền vững trong lịch sử, mà người Palestin đã tỏ ra yếu nhược trong quá trình bảo vệ nền độc lập và quyền lập quốc của họ. Tuy nhiên, chính cuộc đấu tranh không mệt mỏi suốt 70 năm qua lại là liều thuốc thử để cố kết dân Palestin hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì. Có thể tin rằng người Palestin và dân Arap sẽ đánh nhau cho đến khi họ giành được những quyền lợi mà họ đáng được hưởng.
~~~~~~~~
Nếu bác đ éo chấp thì việc gì phải reply? Bác có thấy bác trẻ con không? Cái kiểu viết mà câu đầu tiên đã bảo "chúng mày chã lắm, anh thì thế này thế kia" là giọng văn của một thằng nhóc bất đắc chí.
Em thấy bác chịu khó Gúc, xong rồi ngồi chép lại những thông tin ai cũng biết, thì em chỉ thấy hơi buồn cười là bác rỗi hơi. Tuy nhiên, bác sai ở các lý luận liên thông đám thông tin bác vừa Gúc ra. Bác dùng UN Resolution Violation để chửi Israel, nhưng lại "quên" là các nước Ả Rập xung quanh cũng violate resolutions dẫn đến vài cuộc chiến. Bác không nhiên "cắt" lịch sử ở năm 1948, rồi giả lả rằng "phải tránh đi ngược xa quá" - thế thì khác đ éo gì việc bàn về langkhacvn thì chỉ bàn từ cổ trở xuống, từ cổ trở lên có đ éo gì đâu.
Cách viết của bác là viết kiểu "nhai nhải", thú thật em chẳng kiên nhẫn đọc hết. Em thấy bác thích chửi người khác là ngu với chã để thỏa mãn nam tính vốn hơi thiếu, em thấy buồn cười viết vài câu cho vui. Đối với em, người có nam tính là người khiêm tốn, trầm tính, không cần phải show-off mớ kiến thức bánh bèo
Great review, Rocky. Ko thể nói chiến dịch quân sự của Israel là đúng hoàn toàn, nhưng cũng ko thể gọi họ là "côn đồ khu vực". Giữa cái sống và cái chết, giữa ổn định lâu dài và hy sinh tạm thời, người chiến sỹ buộc phải cầm súng, quân đội buộc phải tấn công, đó là cuộc chiến vì dân tộc, vì chính nghĩa. Dân tộc Israel có quyền được tồn tại trong hòa bình, và hơn thế nữa, nếu dân tộc đó đủ sức mạnh thì cái quyền được sống trong thịnh vượng lại càng hiển nhiên.
Vấn đề ở đây là còn có những tham vọng khác nằm sau cuộc tấn công tự vệ này, và các cuộc oanh tạc gây thương vong quá nhiều cho thường dân. Hẳn nhiên là Israel đã lựa chọn thời điểm và có những tính toán khá kỹ cho cuộc ra quân. Bush & Liên minh Châu Âu lại đang kêu gọi đưa lực lượng đa quốc gia vào để hỗ trợ kiểm soát tình hình. Trong ván bài này, chỉ những nước lớn, những "thợ săn" tiếp cận được với các nguồn lợi tiềm tàng ở khu vực Trung Đông mới sẵn sàng tham gia. Diễn biến tiếp sau thật khó đoán...
Trở lại với VN, nếu ngày xưa các đời vua Trần ko quyết tâm san phẳng Chiêm Thành, thì con cháu ngày nay cũng chả được thảnh thơi mà mang dầu ở Vũng Tàu đi bán, nhể . Lại nhớ điệu lý, câu hò đất phương Nam da diết:
Nhắn ai đi về miền đất phương nam
Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang
Mênh mông rừng trà, bạt ngàn dừa xanh
Nhìn dàn mướp đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này
Cho ta thêm yêu ...dấu chân ngàn năm đi mở đất...
Post a Comment