Nguyễn Nam Di
Người Nhật có niềm tự hào dân tộc rất cao
Độc giả Nguyễn Nam Di hiện là giáo viên dạy tiếng Việt cho các học sinh ở bậc đại học của Thái Lan. Trước đó chị đã có ba năm sống và làm việc ở Nhật Bản. Chị gửi BBC bài viết về một số cảm nhận trong thời gian ở Nhật.
Với tôi nước Nhật giống như một cô gái nhan sắc trung bình nhưng có ý thức chăm chút bản thân và khéo che đậy khuyết điểm. Còn Việt Nam thì như một cô gái đẹp nhưng hơi cẩu thả và thiếu tự tin.
Ba năm sống ở Nhật cho tôi sự tự tin rằng nhận xét của mình không đến nỗi nông nổi.
Người Nhật hay nước Nhật thoạt nhìn thì rất dễ mê hoặc lòng người vì vẻ đẹp thanh lịch mà họ rất có ý thức tạo ra. Cách họ vận kimono, cách họ ăn mặc, đi đứng, chào hỏi, đối đãi với nhau, tất cả đều tuân theo những nghi thức nhất định.
Tiếng Nhật phản ánh điều này rất rõ.
Ví dụ, đi ra khỏi nhà thì người đi nhất định phải nói : Itte kimasu, người ở nhà đáp trả: Itte rassai.
Rời khỏi công ty sớm hơn bạn đồng nghiệp thì phải nói: Osakini (xin phép tôi về trước); người còn ở lại làm việc sẽ đáp trả: Otsukaresama (Anh/Chị đã vất vả nhiều.)
Vào nhà ai thì phải nói : Ojyamashimasu (Xin lỗi vì quấy rầy);
Bắt đầu ăn cơm thì nói: Itadakimasu (Cám ơn đã được nhận thức ăn như thế này), v.v…
Tốt khoe ra xấu xa đậy lại
Ðiểm chung dễ nhận thấy là người Nhật ít khi nói về những điểm không tốt ở Nhật cho người nước ngòai nghe.
Với phần đông người Nhật, cách sống tốt nhất là tuân thủ theo những nguyên tắc mà xã hội đề ra.
Có lẽ vạch áo cho người xem lưng là điều tối kỵ với người Nhật. (Dĩ nhiên trừ những tác phẩm văn học, nơi người dẫn chuyện có thể ẩn náu vào không gian hư hư thực thực.)
Vì thế đối với khách du lịch nước ngòai, mọi thứ ở Nhật đều trông có vẻ rỡ ràng, đẹp đẽ.
Năm đầu tiên khi mới đến Nhật tôi cũng những tưởng như vậy nhưng khi hiểu tiếng Nhật tốt hơn, có cơ hội thâm nhập sâu hơn thì mới biết cuộc sống ở Nhật căng thẳng và nặng nề.
Sự căng thẳng và nặng nề này phần lớn là do tính cách Nhật tạo ra.
Với phần đông người Nhật, cách sống tốt nhất là tuân thủ theo những nguyên tắc mà xã hội đề ra.
Lọai nhân viên mà các công ty mong muốn được gọi là Inu-ningen, dịch một cách thô tháp là lọai người trung thành như chó (Inu: chó, ningen: người). Còn những ai mà “bị” gọi là Neko-ningen (người có tính cách khó bảo như mèo) thì hoặc phải là người thực sự độc đáo, có tài năng xuất sắc bằng không thì sẽ bị xã hội ruồng bỏ, và có thể đưa đến tự sát. (Nhật là một trong những nước có tỷ lệ tự sát cao nhất trên thế giới.)
Có lẽ cũng vì thế mà nhà cửa ở Nhật được xây theo một kiểu na ná như nhau. Một trệt, một lẩu với mái ngói giả nâu.
Nhớ dai
Quan hệ giữa người với người ở xã hội Nhật thì lại càng phức tạp.
Ở VN, người ta có thể giận nhau, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nhưng ngày hôm sau lại đâu vào đấy, trong khi ở Nhật, một lần thất thố trong quan hệ thì xem như mối quan hệ đó vĩnh viễn bị chôn vùi, người trong cuộc sẽ không muốn nhìn mặt nhau lần thứ hai nữa.
Một anh bạn đồng nghiệp người Nhật nói với tôi: “Người Nhật thì không quên cái gì cả.”
Vì thế họ rất cẩn trọng trong ăn nói, đối đãi với người khác. Luôn luôn lịch sư có thể nói là nguyên tắc số một trong giao tiếp mang tính xã hội ở Nhật.
Thế nhưng đằng sau sự lịch sụ đó là bao ẩn ức bị đè nén.
Tôi thật sự bị sốc khi lần đầu hiểu được tin trên ti vi là vì thù ghét nhau mà người ta đã nhẫn tâm đốt cháy cả chung cư có người mà mình thù ghét đang ở; rồi thì tình trạng Ijime, nghĩa là đứa trẻ nào không may có ngoại hình xấu hoặc ốm yếu hoặc không hòan tòan là người Nhật (cha hoặc mẹ là người nước ngoài, đặc biệt là người châu Á) sẽ bị bạn cùng lớp thay nhau đánh đập; rồi thì mẹ giết con vì thấy mệt mỏi khi phải chăm sóc con, rồi thì con dùng búa giết chết cả nhà vì bị người cha la mắng, …
Những tin lọai này được phát hàng đêm trên ti vi Nhật nhưng trong câu chuyện hàng ngày, ngay cả giữa ngừơi Nhật với nhau, hầu như không đả động đến.
Tự hào dân tộc
Một điểm đáng học tập ở người Nhật là lòng tự hào dân tộc của họ.
Hầu như người Nhật nào cũng chỉ ưa chuộng những sản phẩm thuộc về nước Nhật.
Tôi có một anh bạn, tự xem mình là lọai chống lại xã hội, bên lề xã hội Nhật nhưng hễ nói về món ăn thì nhất định wasyoku- món ăn kiểu Nhật là ngon hơn cả; washitsu -phòng theo kiểu Nhật là đẹp hơn cả, wafuku-quần áo kiểu Nhật là thanh lịch hơn cả.
Cái sự yêu nước thấm vào tận tim óc như anh này là điều phổ biến hầu như đối với từng người Nhật.
Ngay cả đối với nét mặt, anh nào mà mắt ti hí, mũi tẹt trông rất Nhật, được gọi là mặt nước tương, syoyu-gao, (syoyu: lọai nuớc chấm được chế biến kỳ công, có hàng trăm lọai khác nhau, được dùng phổ biến ở Nhật) thì được các bà mẹ Nhật khen ngợi hơn anh có khuôn mặt sausu-gao, lọai nước sốt dùng cho tây – nghĩa là người có mắt sâu, mũi cao như tây.
Một biệt tài của người Nhật theo tôi là biến những cái hầu như không có thành có thể và còn hơn có thể, trở thành biểu tượng.
Đó là những ấn tượng chính của tôi về Nhật Bản.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
4 comments:
Ðồng ý là ở đâu, nước nào cũng có các vụ án mạng xảy ra, và Nhật là một trong những nước có cách đưa tin vừa nhanh vừa chi tiết, cặn kẽ. Tuy nhiên điều làm tôi băn khoăn là mức độ nhẫn tâm trong các vụ án ở Nhật. Chúng tôi thường nói vui với nhau rằng: ở VN cũng có cướp bóc, giết người, cướp của nhưng thường có lý do có thể giải thích được: chẳng hạn cần tiền, chẳng hạn như thất tình, v.v… Còn phần lớn các vụ án mạng ở Nhật đều xuất phát từ vấn đề tâm lý cá nhân.
Tôi được một người bạn Nhật cho biết đôi khi người ta muốn giết một ai đó chỉ để giải tỏa sự căng thẳng trong tinh thần mà thôi. Cá nhân tôi cũng là người rất khâm phục nước Nhật, và đặc biệt là bị tính cách Nhật thu hút. Tôi hòan tòan không có ý chê bai mà chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao lại có những hiện tượng như vậy xảy ra ở một đất nước mà trình độ dân trí phát triển rất cao. Một cô bạn người Ðài Loan cũng đã từng sống ở Nhật cho rằng đó là kết quả của việc bị thống trị từ trên xuống (cô dùng từ be authorized).
Xã hội Nhật về mặt triết lý có thể nói là xã hội ngưỡng mộ thành tích, kỳ công, xã hội trọng vọng anh hùng. Nếu bạn là một người có tài hoặc có chức vụ cao, có sức mạnh thể chất thì lẽ phải thuộc về bạn (điều này có lẽ sẽ gây ra tranh luận); còn những người bình thường, yếu đuối thì bị Ijime (bị chèn ép) liên tục.
Những người này hoặc là bị Jimesyo (chứng bệnh sợ xã hội, không múôn giao tiếp với ai), trẻ con thì bị Toukokyohi (cự tuyệt đến trường). Ðể xả stress thì hoặc thực hiện những hành vi quái gở một cách âm thầm hoặc gây ra những án mạng có tính cách bệnh hoạn. Một số khác thì thăng hoa trong những họat động sáng tạo có tính cách đơn độc và đạt được những thành công rực rỡ.
Manga, văn chương Nhật theo tôi là những minh chứng khá thuyết phục. Một anh bạn người Nhật thì cho rằng vấn đề của xã hội Nhật hiện nay là vấn đề Jiko (tự kỷ), là kết quả của rất nhiều nguyên nhân: sự ích kỷ của con người trong xã hội hiện đại, kết hợp với cách đánh giá của xã hội thiên về cổ vũ cho những người hùng (tính Samurai) và chứng bệnh của một đất nước đã từng nghèo khổ (anh gọi là mazushii) rất không muốn chia phần cho người khác, những người có vẻ như không có tiềm lực sản sinh.
Và người Nhật là người thường suy nghĩ rất sâu trong mọi vấn đề, lại không nói ra, làm cho cái bình thường trở nên phức tạp (ảnh hưởng của Zen- Thiền) nên sự căng thẳng và nặng nề trong xã hội Nhật có tính chất khá đặc trưng. Dĩ nhiên, vì muốn tìm hiểu một phần trong những vấn đề của xã hội Nhật nên bức tranh mà tôi đưa ra có thể u ám hơn thực tại. Vẫn có những người sống hồn nhiên, vui vẻ trên đất Nhật và cuộc sống vẫn tiếp diễn phong phú hơn những gì mà một vài người có thể nhìn thấy ở vài góc độ. Cám ơn chị đã đọc và có ý kiến cho bài viết của tôi. Rất mong được nhận những ý kiến đóng góp khác. Nguyễn Nam Di.
Các bạn Nhật tuy không thực sự xuất sắc nhưng gửi bài rất đúng yêu cầu, đúng hẹn, kèm lời xin lỗi "xin lỗi bạn vì chúng tôi chỉ có thể tìm được thông tin như vậy thôi. Có gì bạn giúp đỡ thêm".
Còn bạn Tàu thì không những không gửi gì, lại còn không một lời thông báo hay bàn giao cho những người khác trong nhóm.
Vậy trong trường hợp này em đều phải làm thêm để bù vào phần còn thiếu nhưng trong lòng em cảm thấy vô cùng khó chịu bạn Tàu, nhưng lại hoàn toàn vui vẻ sẵn sàng giúp các bạn Nhật. Vì em biết rằng các bạn ý đã rất cố gắng trong khả năng.
Em nghĩ đức tính:
1. Kỉ luật
2. Biết điểm yếu/ thiếu sót của mình
3. Biết nghe "chỉ đạo", khi chưa đủ khả năng đứng đầu nhóm
v.v...
Đã nói lên lý do thành công của dân tộc Nhật nói chung.
Tuy nhiên em cũng công nhận, nhìn chung, thì người Nhật nhiều khi khá extreme và hơi cứng nhắc. Chính vì vậy, mô hình mà người viết báo nêu lên, mặc dù đã rất thành công trong quá khứ, nhưng hiện tại đang khá chật vật do những thay đổi trên thị trường thế giới, cần sự linh hoạt hơn...Thì những mô hình quản lý kiểu anh Carlos Ghosn của Nissan lại rất thành công.
Thế còn chính chính sách "Người Nhật chuộng đồ Nhật" của chính phủ Nhật đưa ra đã giúp thị trường non trẻ của Nhật trưởng thành đến lớn mạnh như ngày nay còn gì ạ? Như vậy thì phải nhìn nhận nó là 1 ưu điểm chứ?
Ngoài ra, đúng là không thể phủ nhận nước Nhật có tỉ lệ tự sát cao, em đoán là do nhiều yếu tố, chủ yếu là stress, đặc biệt là tỉ lệ thất nghiệp trong thời kỳ recession gần đây, rồi những chuẩn mực xã hội so với thực tại v.v...... Rồi chưa kể văn hóa Samurai này nọ cũng có vẻ ghê. Em không hiểu rõ về cái này, nhưng đoán nó cũng có ảnh hưởng đến suy nghĩ của người dân.
Trích bài viết của sumflo vysa.jp:
"1. Một bà già người Nhật là người quen của mình (okaasan). Bà ấy ngày xưa đã có lần đi du lịch VN và làm quen với một cô SV ĐHNN HN làm phiên dịch trong chuyến đi đấy. Từ đó về sau hai người vẫn giữ liên lạc thư từ, và từ đây sinh ra nhiều chuyện .... vui mà mình thỉnh thoảng bị điện thoại réo ra nghe kể lại.
+ Cô SV kia tốt nghiệp ĐH NN ngành tiếng Nhật nên khi đi làm cũng quen biết nhiều người Nhật. Mỗi khi những người Nhật kia về nước cô nàng lại gửi họ cầm sang cho okaasan vài món quà, trà cà phê bánh kẹo VN gì đấy. Những người Nhật kia thì cũng sống ở khắp nơi trong nước Nhật, nên thường thì khi về họ lại mang quà ra takyuubin gửi đến cho okaasan. Thế là okaasan phải gọi điện lại cảm ơn họ, lúc thì đánh xe đến nhà họ để nhận quà và gửi lại orei. Xong rồi thì okaasan chạy ra gọi điện cho mình kể lể, sao cô nàng kia lại đẩy bà vào tình cảnh phải làm phiền một người không quen biết như thế. + Năm ngoái cô kia có dịp sang Nhật, trước lúc về cô VN gọi điện hẹn đến nhà okaasan chơi. Okaasan bảo đến chơi thì OK, nhưng đúng cái ngày mà cô định đến thì okaasan bận nên muốn hẹn lại trước hoặc sau đó vài ba ngày. Thế là cô nàng .... giận, bỏ về luôn không thèm gọi điện lại nữa
2. Hôm trước đi tàu điện thấy trên tàu có mẩu quảng cáo tuyên truyền phòng chống AIDS (nguyên văn không nhớ chính xác lắm): "彼の元カノの元カレ,知ってますか@ ?(Kare no motokano no motokare, sittemasuka?)” Câu này nói lên rất nhiều điều về quan hệ yêu đương nam nữ ở Nhật"
Và bài nhận xét cuối cùng của yevietnam vysa.jp:
"Đã thừa nhận là người Nhật cũng có người xấu, người tốt thì đừng chỉ nói đến cái xấu của người ta. Theo mình thì người Nhật có nhiều cái tốt hơn là cái xấu.
Mình sẽ không nói về cái tốt của họ, mong các bạn tự suy ngẫm 1 cách thật khách quan.
Meoconcon da có cái nhìn khá khách quan. Các bạn khác đừng thấy cứ cái gì người ta khác mình thì cho là xấu, nên hiểu đó chỉ là sự khác biệt thôi.
Phân tích 1 chút về cái mà các bạn cho là xấu xem sao nhỉ, cái gì cũng có 2 mặt của nó:
1. trong quan hệ với người nước ngòai người Nhật sùng bái người Âu Mỹ và khinh thường người châu á hay người các nước kém phát triển
Mình thấy người Việt ta cũng vậy. Sùng bái Đô la, hàng Nhật, bóng đá Anh, Du học Mỹ, chồng Đài Loan. MÌnh ko nói cá nhân bạn nào đó mà nói đa số nhé, cũng như nhận xét của các bạn cũng là về đa số người Nhật. Thấy 1 ông Tây mũi lõ ở trong quán, người Việt ta khúm núm hơn tiếp 1 khách Việt. Nhưng bọn Nhật nó ngả mũ chào cả những kẻ rách rưới vào quán. Thói thường, người ta ngưỡng mộ cái văn minh và coi thường cái kém cỏi. Mình có kinh nghiệm với người VN mình hồi học ở Việt Nam, trong trường có người Lào và Campuchia. Hầu hết các bạn mình khi nói về họ đều tỏ ý coi họ dưới con mắt. Vậy muốn chê người khác thì mình phải tốt hơn họ đã, nếu không thì chẳng khác gì mình đang chê chính mình.
2. ....Xong rồi thì okaasan chạy ra gọi điện cho mình kể lể, sao cô nàng kia lại đẩy bà vào tình cảnh phải làm phiền một người không quen biết như thế.
Mình nghĩ ví dụ này bạn ko có ý chê, nhưng có thể làm người Việt mình không thích. Nhưng nếu mình là cô gái ấy, mình sẽ gửi quà qua đường bưu điện. Mình rất thích người Nhật ở chỗ họ luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ cho họ. Họ không muộn giờ vì họ nghĩ làm thế là ăn cắp thời gian của người khác, họ coi việc nhờ vả là 1 cái gì đó rất không hay, vạn bất đắc dĩ họ mới nhờ (trong khi người Việt ta thì luôn dễ dàng nói nhờ vả, khi người ta từ chối thì lại quay lại trách móc).
3. Most of them "rất máy móc".
Nguyên tắc thì đúng hơn là máy móc. Suy ra là người Việt ta rất Vô nguyên tắc được chăng? Trong xã hội văn minh thì cái rất nguyên tắc ấy cần thiết lắm. Chẳng hạn việc uống rượu lái xe. Ở VN, mình cam đoan với bạn rằng, bạn sẵn sàng làm 1 chén chúc tết ngay cả khi bạn sẽ phải đi về bằng xe máy. Nhưng đa phần người Nhật sẽ từ chối ngay cả khi họ tin rằng sẽ không có công an kiểm tra. Mình nghĩ là họ sợ gây tai nạn cho người khác hơn là sợ bị phạt.
4. Toàn thích nói vấn đề to tát trong khi thực sự biết rất ít.
Nói vậy chứng tỏ bạn cũng thực sự biết rất ít về người Nhật. Mình thấy phục tri thức của họ, kể cả những người bình dân. Họ ham đọc sách báo hơn dân ta nhiều. Có những ông bà già lọ mọ lên thư viện tự học cách làm trang web để bán rau qua mạng khiến mình rất ngưỡng mộ.
Còn cái gì xấu của người Nhật nữa nhỉ?"
Sống như bọn nhật thì công việc có vẻ tiến triển tốt nhưng mà sống thế x phải là sống.
Bọn nhật gần như không đi vacation, ngược hẳn bọn châu âu. Học có đi cũng đi như ăn cướp mỗi chỗ chụp ảnh một cái cho nó có rồi đi chỗ khác. Tỷ lệ tự tử ở nhật cao nhất thế giới. Em nghe trên đài RFI nó bảo là ở nhật mỗi năm có khoảng 15000 người tự vẫn và khoảng 28000 người chết do làm việc quá sức... Bên cạnh đó do có quá nhiều áp lực xã hội nên bọn nhật nhiều đứa bị nhưng bệnh tâm lý rất quái dị mà nhưng nước khác không bao giờ có.
Em có đứa bạn sang nhật học về sau bị điên phải đưa về vn, suốt ngày nhặt lá đá ông bơ mặc dù ngày xưa từng là học trò cưng của thầy em gửi đi nhật học. Một vài đứa khác thì chỉ muốn biến đi nước khác vì ở nhật nhiều áp lực quá và rất khó kết thân với bọn trẻ nhật ở đó. Bọn nhật bản và hàn quốc em chơi với thì bảo là chúng nó đi ra nước ngoài học (kể cả trường quốc tế ở vn) để không phải chụi áp lực thi cử quá lớn trong nước. Nói chung là thê thảm! Mọi người cứ khen là " cơm tầu vợ nhật". Không hiểu vợ nhật bây giờ thì nó là cái thể loại gì?!
Sống và làm việc ở châu âu vẫn là sướng nhất, văn minh nhất!
Post a Comment